Phép Lạ

 
 

thế mà chúng ta xa nhau đã mười năm nay
đã mười năm không còn được hôn bàn tay em nữa
tôi sống sót với điều đáng sợ đó
ngày ngày. tháng tháng. mười năm dài.

đâu có dễ dàng gì. ngần ấy buổi chiều.
ngần ấy sớm mai. ngần ấy đêm. ray rứt.
sức nặng của mùi hương em. nỗi dịu dàng. sự vắng mặt.
tôi với cuộc đời xa biệt biết bao nhiêu

có lẽ sẽ không bao giờ tôi hiểu tại sao
em lặng lẽ hiện ra. em âm thầm biến mất.
khi chúng ta nhìn thấy nhau lần thứ nhất
tôi đâu biết rằng đó sẽ là sự khởi đầu
nên không bao giờ kịp chuẩn bị cho lần cuối
cho thảm kịch mãi mãi xa lạ này : mất nhau.

nước mắt em còn mặn trên môi tôi. bỏng cháy.
mỗi đêm dài, nghìn câu hỏi vu vơ
chỉ một nỗi đau tươi rói này là nỗi đau xưa
một cách bệnh hoạn, tôi hôn vết thương mình mê mải

em truy nã tôi nơi trú ẩn sau cùng: giấc mộng
không cách gì trốn chạy. không thể nào chống đỡ
rồi một ngày không còn nghe tiếng cười em nữa
chỉ có đôi mắt buồn từ cuối những đêm mơ
ngó theo tôi lủi thủi một mình. trượt ngã.
biết sống làm sao sáng nắng với chiều mưa.

giữa mông mênh đêm tôi khép kín đời mình
ngọn lửa thanh xuân lụi tàn mười năm trước
mới đó mà tóc tôi đã ít nhiều sợi bạc
không biết có nếp nhăn nào ở đuôi mắt em chưa
trót cầm cố tuổi trẻ cho em ngày đó
nên suốt mười năm tôi lãng đãng già nua

tôi chẳng còn giấc mộng nào ghê gớm nữa
những cơn say khắc khoải với đêm tàn
xa em rồi đâu có gì kềm giữ
tự-do-tôi đẫm rượu mười năm
nghĩ cũng lạ, chỉ một cơn gió thoảng
mà đổ vỡ đời như địa chấn kinh hoàng

đã mười năm trọng thương. mười năm hấp hối.
tôi lập lại với mình khi ngó chiều rơi
ngày xưa tôi tin phép màu khiến xui hạnh ngộ
nên chúng ta nhận ra nhau giữa mấy tỉ con người
mà sự cách xa chỉ có nghĩa là cái chết
rồi hôm nay tôi nhận ra trong nỗi ngậm ngùi:
tôi được ban phát thêm điều kỳ diệu khác
là dù không-có-em tôi vẫn yên lành sống thở

sao có nhiều phép lạ đến thế trên đời?
những phép lạ buồn rầu và đáng ghét, em ơi...

 

Phạm Việt Cường