Trên Vai Tháng Chín

 
 

Gió lay nhành cây lạnh sớm mai,
cắt nét bầu trời còn thức những vì sao đêm trước.
bầy chim líu chíu hót bình minh trên sóng lá nhấp nhô.

Chập choạng thu đời,
còn nghe ra lời yêu xiêu dại
dù đã muộn mấy chuyến đò côi nhiêu khê sông biển.
Hát thầm thầm giai điệu ủ nồng thanh xuân
giữa vườn trần gian vừa đổi khác
nơi mà,
sau bất tận hung tàn nắng đỏ,
bất chợt,
mới đêm qua,
lắng xuống một nỗi niềm.

Có phải vì em vừa chợt quay về,
đặt chân lên bậc thềm rêu khuất lịm?

Và giọng nói vô ưu thanh thoát em đánh thức gỗ đá bằn bặt ngủ,
hồn tôi,

Và thắp sáng góc xó dửng dưng tối lạnh của sầu mê,
ngọt vệt nắng mai xanh,

Và cắm vào chiếc bình trống không của tháng năm lưu lạc,
đóa hoa tím đầu tiên hưng hức tiết mùa.

Âm thầm và bất chợt,
trong quyền phép em,
mới đêm qua,
mùa thu vực hồn sầu tôi dậy,
từ cõi nào quên lãng.

Ai cùng tôi bắt đầu lại cuộc hành trình,
không phải từ xuân hồng Giêng Hai mà với vàng thu tháng chín?

Gương lược mới của tôi đây,
hãy chải lại mái tóc mượt hồn
và đánh lên má lạnh chút hồng phấn mơ màng
rồi hé cười với trời thu ngùi ngùi hạnh ngộ.

Cám ơn em và những bình minh phục sinh,
cùng tháng chín,
khởi vàng.

 

Phạm Việt Cường