Về Giữa Chiêm Bao

 
 

về cùng người như giòng sông mệt mỏi
đời cuốn xa những mộng cũ kiêu kỳ
hoang liêu ngợp chân trời khát đói
tình ngủ quên trong ảo mộng xuân thì

giông bão chưa nguôi tóc buồn chải lại
ngày mới về như đã khởi đầu đêm
ôi chiều sâu những vầng trời sao lạc
có hơi thở nào chịu nổi vắng im

anh lang thang trên địa cầu trần trụi
chiều điêu tàn khung cửa ngục chung thân
mỗi vấp ngã là một điều bí mật
như vô cùng dấu giữa nụ cười em

vở kịch đầu tiên đã vơi nồng nhiệt
những-chiều-mỹ-tho-những-sáng-sài-gòn
bài giảng sớm mai tụng ca nỗi chết
phấn bảng chiều tàn khua động cô đơn

mây phương nào bay lạc bóng chiều xa
hồn sầu ru tiếng hát quan hà
anh đi qua mùa đông thèm giấc ngủ
nghe bâng khuâng tóc lộng gió quê nhà

hồn vỡ theo từng quãng đời đổ vỡ
vườn chiêm bao đẫm lệ những mùa xanh
và ngủ mệt trên chuyến xe về muộn
ở đâu đây, khung cửa đợi, vô tình…

 

Tháng 1, 1975

Phạm Việt Cường