|
Chỉ đứng ở lối ra của cửa khẩu Bavet, du khách đã thấy loáng thoáng một chùm casino. Mấy năm gần đây, với nhiều dân nhà giàu ở Sài Gòn, đất nước Chùa Tháp được họ nhắc tới thường là 5 sòng bạc đang hoạt động - 2 cái khác đang cất dở dang - ở vùng sát biên giới này chứ không phải hình ảnh Angkor huyền bí. Bữa nay, xe car của SaigonTourist chỉ dừng vài phút trước cổng cái casino bề thế nhứt là King’s Crown Casino rồi tiếp ngay cuộc hành trình 4 ngày 3 đêm.
Theo qui định chung của ngành du lịch sở tại, khi xe đã lọt vào địa phận Campuchea, anh hướng dẫn viên dân Sài Gòn nghiêm chỉnh kết thúc phần nhiệm vụ thuyết minh của mình. Một Việt kiều có cả hai quốc tịch Việt và Cam., hướng dẫn viên thuộc Unite International Cambudia (đối tác của SaigonTourist) leo lên xe từ cửa khẩu Bavet, đang cầm micro, tự giới thiệu mình tên Trung. Xe đang đi trên địa phận tỉnh Prey Veng nghèo nàn, xơ xác. Mặt đường nhựa khá bằng phẳng, xe cộ thưa thớt, lại không hề có bóng dáng chập chờn ẩn hiện của công an giao thông dọc đường như ở Việt Nam nên tài xế ung dung “đua” 90 km – 100 km/giờ. Cái cảnh đơn điệu hàng trăm cây số chỉ có ruộng đồng, sông rạch, nhà sàn, chòi lá… tạm kết thúc khi xe dừng lại ở một thị trấn nào đó - có điện, có nhà gạch, có sách báo...thuộc tỉnh Kampong Thom. Bữa cơm đầu tiên trên đất Campuchea. Ở cái restaurant duy nhứt nơi này, về sáu món mặn, xào, canh, sa-lách…, dạng nêm nếm giống thức ăn Việt nhưng béo hơn, tức lai kiểu thức ăn Tàu, thì phải nói là ngon nhưng không lạ miệng. Gần như để thăm dò khẩu vị của khách phương xa, nhà hàng dọn ra món cá mặn chưng với một ít mắm bò-hóc, đặc sản Campuchea. Kết quả là món ăn thất bại vì quá mặn. Ngược lại, thực khách đều khen phần cơm trắng, dẽo và thơm như cơm nấu với gạo Móng Chim, tuy màu cơm thì không trắng bằng loại gạo/cơm của miền Tây Nam bộ này.
Xe lại dừng nghỉ giải lao ở khu chợ Kampong Thom. Trước nhà hàng Aruras, cũng kiểu xe đẩy, sạp, mâm, thúng… bán đồ ăn tạp nhạp. Một bà đầm ngại ngần cầm lên con dế cơm chiên dòn. Phơi bụi bên vệ đường như thế thì 1 đô 10 con, còn bày trên quầy trong nhà hàng Aruras thì 1 đô 5 con. “Thưa quí khách, ngoài dế cơm, dế mèn đang rộ lên ngoài đồng sau khi nước lũ đã rút mùa này, đồ ăn chế biến từ côn trùng còn món bò cạp, nhện, niềng niễng, cà cuống chiên dòn nữa ạ”, anh Trung thuyết minh trên xe. Tuy nhăn mặt về mấy món “đặc sản” tại chỗ này nhưng tôi cũng ráng hỏi thêm về một thứ còn… ớn hơn nữa – những cái sọ người, tàn tích của nạn thảm sát thời Pôn Pốt. Anh hướng dẫn lắc đầu nhè nhẹ: “Dạ, tham quan Stoul Leng, chỗ trưng bày sọ người thì không có trong gói tours này, chỉ có trong các tours dành cho người Âu, nhưng chỉ theo yêu cầu của họ”. Xe vừa dừng lại ở cầu Rồng, thuộc địa phận tỉnh Siem Reap. Chính xác phải gọi cái cầu đá ong, đất nện gần 1000 năm tuổi này là cầu Rắn ( Kompong Kdey) với hai lan can cầu là tượng rắn thần bảy đầu Naga – một hình ảnh rất quen mắt trên khắp đền tháp, nhà cửa ở đất nước Khmer.
Đêm ở Siem Reap đang khá mát mẻ, như lời khuyên cho du khách là nên tới Campuchea mùa từ tháng 12 đến tháng 2 thì mới được hưởng khí hậu dễ chịu này. Sau khi nhận phòng ở khách sạn 3 sao Soria Moria, chúng tôi gọi một chiếc tuk tuk (xe lôi có mui, do honda kéo), xuống khu Old Market chơi. Tại phố “đi bộ” Bar Street, đèn đóm đủ màu, nhạc rock hòa quyện với tiếng hò hét trong trận bóng giải Ngoại hạng Anh phát trên ti-vi. Khách Âu khách Á chen chân nượm nượp. Tôi đang an ổn trên chiếc ghế mây sơn trắng kê trên vỉa hè của tiệm Banana Leap. Cạnh đó, một ông già người Pháp trầm ngâm trước lon Angkor Beer, giá 1.5 đô. Đã nhanh nhẩu kiếm một lon thứ “nội địa” này ở một siêu thị mini gần khách sạn chỉ với giá 2600 riels (1 USD đổi được 4000 riels), hương vị thua xa bia 333 Sài Gòn nên tôi gọi một cocktail, nền là rượu Chivas đậm đà, giá 4 đô.
Sáng sớm ngày thứ nhì có mưa nho nhỏ, đường phố vắng tanh. Lánh ra cửa hông của phòng ăn khách sạn để đốt điều thuốc, tôi thấy hai nhà sư trẻ đi khất thực với bàn chân trần, bình thản trước sự cung kính của một bà già khi bà cúi đầu, chắp tay ngang mặt, lạy chào, bỏ một ít tiền vào bát. Rồi suốt một ngày chỉ dành riêng cho phần tham quan chủ lực của gói tours là viếng quần thể kỳ quan Angkor, trong tôi cứ lãng đãng cảm giác phiền muộn, gần như đau ốm mơ hồ. Giữ kỹ cái vé 20 đô/ngày do Sokha Hotel Co., LTD. phát hành (công ty của một ông gốc dân tỉnh Sóc Trăng, người dân giàu nhứt vương quốc Cambudia hiện nay, độc quyền vừa kinh doanh, khai thácvừa trùng tu toàn bộ phế tích Đế Thiên Đế Thích), du khách bị hối thúc lướt qua những Cổng Nam Angkor Thom, tượng Bayon, quảng trường đấu voi, Angkor Wat, đền Ta Prom.v.v… Lẫn khuất sau những tán cây thốt nốt xơ xác, đền tháp nào cũng một màu đá cổ ảm đạm, hoang tàn. Kệch cỡm, xấu thảm hơn là ở những khu vực đang gá ghép lỡ dở với sắt thép, xi măng.
Hình như tôi chỉ được thanh thản trở lại khi vào sẫm chiều, hòa mình vào đám du khách - đông không thể tả! - leo lên đỉnh núi Phnom Bakheng để ngắm mặt trời lặn. Lăm lăm đủ loại máy ảnh, điện thoại chụp ảnh trên tay, ai nấy đều cố chiếm lấy một vị trí thuận tiện nhứt để “khóa” hướng Tây lại trong pô ảnh sắp chụp. Ồn ào, kêu réo, xí xô, xí xào bằng đủ thứ tiếng nhưng ai nấy đều có vẻ hồi hộp vì khi đã hạ xuống gần sát vạch chân trời, cái vầng đỏ ối kia sẽ biến mất chỉ trong vòng 10 – 15 phút cuối cùng. Tình cờ ở sát bên bên cạnh chỗ tôi “phục kích” mặt trời lặn, có một bộ tượng sinh thực khí nam nữ (Yoni và Linga, vật tượng thờ phượng Bà La Môn) rồi tình cờ có mấy cô đầm Pháp đang vô tình đứng dẫm lên. Nghe câu tiếng Pháp chắc là đúng sách vở của tôi – đại ý là “Vui lòng tránh ra cho tôi chụp ảnh cái… bộ phận của đàn ông kia” – mấy cô nàng xinh xắn, ăn mặc rất mát mẻ, gợi cảm này hiểu khá nhanh nên cười rũ rượi và uốn éo mình mẫy, bước tránh sang bên.
Tự nhiên trí tưởng tượngcủa tôi chơi luôn mấy bước hoang đàng. Hẳn là đêm nay, mới là tuyệt vời làm sao khi mà, cũng giống như cặp vật tượng Bà La Môn mông muội đang gắn chặt vào nhau đấy, cặp linga và yoni – kích cở bình phàm nhân loại – của thiếu nữ tóc vàng kia và của anh bạn tình sẽ tha hồ giao hòa trên giường trong khách sạn… Dù sao thì mục tiêu của toàn thể du khách chúng tôi đến đây, giờ này là chụp ảnh mặt trời chứ không phải “cà khịa” cho-đời-bớt-buồn về hình ảnh phồn thực, sinh dục, nên tôi cũng kịp bấm mấy pô về phía vầng thái dương đang lặn tắt.
Một chuyện vui đến lạ lùng nữa là, ngay sau giây phút mặt trời lặn hẳn, chợt từ trong đám đông vang lên một tràng pháo tay khiến mọi người vừa ngạc nhiên, ngoáy nhìn vừa bất giác vỗ tay theo luôn. Thì ra đó là tràng pháo tay nồng nhiệt của số khán giả quốc tế này dành cho “diễn viên” siêu hạng và duy nhứt trên cái sân khấu trời, núi bát ngát, vô tận này – Mặt trời của thái dương hệ!
Sau này, đọc ở một tài liệu hướng dẫn du lịch do một người Anh viết về Campuchea, tôi mới biết là trong khi chờ giây khắc mặt trời lặn, dân săn ảnh nghệ thuật còn có thể “lia” máy về phía Tây Nam để chụp quần thể Đế Thích chìm ẩn trong rừng già bao phủ sương chiều, và chính ánh sáng thoi thóp của mặt trời lúc ấy lại tạo một sắc độ rất lạ, đẹp và buồn, cho loại đá bí ẩn mà người Khomer cổ đã dùng để xây đền, tháp…
|
|