Cần Mấy Bâng Khuâng

 
 

khi như mùa cây rụng lá
tay trơ trụi gió sương đời
khi như mùa hoa thắm nở
hồn xao động với làn môi

suối tháng năm dài cạn nước
cát phơi hạt vỡ nghìn muôn
mưa qua có khi tràn lũ
rong xua bèo dạt trăm đường

về giữa một vườn hoang phế
bước ai quạnh với đêm tàn
nghe chừng cuối đường nấc nghẹn
chuyện tình đâu chỉ riêng mang

một thời cùng ai tuổi nhỏ
áo bay mộng tưởng dài lâu
một đời với ai thương nhớ
nhìn sông soi bóng chia sầu

chuyến tàu sân ga đi đến
dường quen lặng lẽ xa dần
nối hai đường ray quên, nhớ
cần không biết mấy bâng khuâng

 

Phan Nhật Tân