Gối Hai Đầu Cơn Mơ




1. và đôi mắt mở ra
lạnh chui vào
chuông gọi
quay chiếc cầu lên
vào xe ly cà phê uống vội
thắp lửa
khói theo thuyền trôi
hai mươi năm gối hai bờ mộng thực
ba mươi năm sâu cạn lòng sông
bắc hoài
những trường canh lỡ nhịp

2. mưa
nhạc ràn rụa trên khung kiếng
phố mù
trôi đi cùng đêm
trống dục âm vang lồng ngực
dây tì bà ai bứt
đồi núi sương giăng mềm

3. sợi dây nào xuyên những đốt xương
đeo thịt để lấp cơn hãi sợ
đi trong cõi người
hát lời phù chú
chân cầu cũng biết đi
về nơi cần ngả xuống
sang sông
giở từng trang sổ nợ
bát mở rồi ăn cả ngả về không

4. mưa tháo rời
sợi lạt mềm buộc sinh mệnh
từng trang gói xếp
ném vào thềm cửa đêm đen
người nhặt nhạnh tìm kiếm niềm vui
hứa hẹn trái banh khai trận
hét hò dành giật
xổ tung và gói xếp
gió biển phồng
cuốn bay những địa chỉ vào quên

5. sang bờ rồi
còn mang chi mảnh thuyền
đánh rơi niềm nhớ
chiếc cầu tôi lại trải
gối hai đầu cơn mơ

 

Phan Nhật Tân