ta cột đời ta muôn hệ lụy
mòn chân trốn chạy cuộc hư không
hư không rồi có ngày hao cạn
hệ lụy chừng như mãi chẳng cùng
ta đi tìm ta hay thoái thác?
sáng xuôi chiều ngược cõi ta bà
túi cơm giá áo chừng nghe mỏi
nửa câu vô niệm vẫn còn xa!
chút niềm tỉnh giác xưa buông mất
mãi đến hôm nay luống kiếm tìm
bởi phút đầu tiên nên mới phải
trôi theo ngày tháng bước truân chuyên
trách chi sóng bủa dồn trăm mối
ướt thân mặt nước phải cam đành
cuộc chơi sinh tử từ khi trót
được gì trong những bước lênh đênh
cởi chuông chỉ chính tay người buộc
biết vậy mà sao vẫn lững lờ
nỗi khổ niềm đau chưa chán nhỉ
sao còn thắt lại những dây tơ
ta lại nhìn ta cho rõ mặt
khóc cười vinh nhục có gì không
một tiếng chuông khuya tan giấc mộng
ngoài sân lấp loáng ánh dương hồng
|