Đâu thuở lên rừng chôn cổ kiếm
Vùi quên chí cả giữa ngàn mây
Áo tơi đắp đổi đời du tử
Trần ai thử thách cuộc lưu đày
Đêm tê đất lạnh lưng đồi gió
Trò chuyện cùng sao hẹn đỉnh trời
Lần trang sử cũ đau lòng nước
Xót người tan tác tuổi đôi mươi
Núi cổ cây già sương buốt mặt
Ngày mưa đất sũng vóc xanh xao
Đường trơn oằn gánh buồn tre nứa
Gỗ chuyển về xuôi gió nghẹn ngào
Trăm dặm đồng hoang không bóng nhạn
Buồn đau khoai sắn cũng khô cằn
Lũng vắng ma thiêng hờn cố quận
Bạt ngàn nước lũ cuốn băng băng
Vời nắng ngang trời đôi lúc hỏi
Đàn chim ngày ấy có qua đây
Khi về xuân có bên thềm cũ
Mây xanh tóc trắng dấu hao gầy
Chao ơi gió gọi sầu quan tái
Mong gì trên bến nước lênh đênh
Bè thưa buồm rách lưng chèo gãy
Ngồi ngủ mà mơ sóng Thái bình
Đất lạ trời xa thân lãng bạt
Đầu sông vang tiếng hát Kinh Kha
Tàn năm gió rít ngoài sông Dịch
Quạnh quẽ mây bay nỗi nhớ nhà
Ừ nhỉ một mình ta viễn khách
Cùng trời cuối đất những hư không
Hỡi ơi tay ngọc đừng nâng cốc
Chẳng uống chi ta chén rượu nồng
|