Ngẫu Khúc

 
 

Ai trút lên đàn tôi
những dây rất căng
và mỏng mảnh
bao âm thanh tuôn chảy thành lời
Tôi ngồi hứng
những giọt nồng nàn đời sống
mát ngọt cổ khô
tiếng hát róc rách suối nguồn xưa
chúng ta quây quần uống nước
buổi chiều trải nắng phơi trong gió
nụ cười em trong veo
sợi tóc dài
nhớ thương
bay vấn vương tơ trời mù khơi

Chẳng cần phải đi
xa đến tận cùng trái đất để tìm
vườn địa đàng đã mất
Chỉ cần gửi cho nhau nụ cười
làm tin trên mắt
chúng ta đã có đủ ánh sáng để bước vào đêm dài dấu mặt
nhận ra
mình là anh em từ lâu chung nguồn thật

Ơi đàn tôi cứ ngân những âm thanh
xúc động tận cùng
Tôi muốn ngã mình trong dòng suối
nước mắt chảy tràn qua tim
qua cánh đồng đời sống trổ hoa
và bướm bay như những môi cười em
Tôi ngồi dựa gốc cây
thở hết mọi điều phiền muộn
để buổi chiều mang đi
bỏ vào đêm không lời

 

Phan Nhật Tân