Ngọn Cờ Hi Vọng

tưởng niệm em tôi


bỏ thành đô
bỏ những con đường nồng kỷ miệm
buổi mai buổi chiều tóc bay cùng áo bay và những nụ lá xoay tròn
con dốc cao cao nhà nguyện hoàng hôn

đi!
bệnh viện lắng im
khu phố không hồn
những cây sao già xù xì thầm thì van vỉ

vác rựa lên rừng
trời cao nguyên sương lạnh rưng rưng,
đồi núi chập chùng nỗi nhớ
phổi trổ bông trổ buồng theo nhịp thở
oằn lưng triền
nước trút xuống bàu sâu
sương đọng lâu ngày
đất thành rêu
ghi thêm dấu một con đường quên bước

đi!
mót những nhánh đời gầy guộc
về chụm thêm cho xanh khói bếp cơm chiều

phơi đời trên bãi cát
kéo dài chân tay thành mảnh ván cong cong
đóng vội con thuyền
mơ và ước song song
phơi da khô chờ căng buồm nhỏ
chiều lại chiều
van trời nhiều ráng đỏ
van mưa về mình đợi gió tương lai
gom hết dấu yêu làm bánh lái đường dài
đâm thuyền vào biển
đêm sâu
sâu lời kinh nguyện
rì rào sóng vỗ miên man
lay vai em
thuyền đã sẵn sàng

đi!
trước khi trời rạng

đi!
sâu vào biển
màu xanh đen trùng trùng hiển hiện
sóng cuộn dưới chân, sóng réo trên đầu
sóng trải dài từ trước ra sau
mắt môi ràn rụa sóng.
ánh lân tinh bạc đầu cơn mộng
ngẩng tìm sao, chòm thánh giá nghiêng nghiêng
giàn đáy mờ mờ dải dất hồn nhiên
đêm ẩn
dấu biết bao điều biến động
ngã ba sông bắt tay cùng sóng
giọt lệ biển nào khô ướt trên mi
đèn chài đêm sáng rực
giấc mơ về
gió nồng mặn muối

đi!
ném vào nỗi đợi
cuộc sinh tồn nay chìm mai nổi
canh bạc tương lai
số phận làm người
nâng thuyền hay dìm thuyền giữa trùng khơỉ
quê hương nơi đâu?
sóng chẳng trả lời!
nhành rong đỏ môi em nứt máu
bờ phù sa làng xưa chưa mờ dấu
bầy hải âu còn biền biệt phương nào?
chòm thiên lang rực sáng giữa trời cao
sóng dạt về đâu?
Chòm thánh giá nghiêng nghiêng cứu rỗi
bềnh bồng tiếng gọi
đêm thiếp sâu
hồn lạc những tinh cầu

đi!
ngày bỏng rát da trở màu tôm luộc
nắng chói chan
rụa ràn làn nước
nắng khô vết nứt lan dần
cầm tay nhau
thuyền vỡ
tàn thân
giữ nhé em ơi đừng nới lỏng!
giữ nhé em ơi ghì ngọn sóng!
sóng đưa em về như sóng đón em đi
khép mắt một lần cho đỡ rát bờ mi
nắng và sóng ràn rụa quá !

đi!
dấu chân tan dần trên đá
máu phai biển đọng u hờn
đêm đêm tiếng sóng
ai hát rập rờn
chuyện những năm tám mươi
những người vượt sóng

đi!
cắm vào biển sâu
ngọn cờ hy vọng
đêm trăng sao đầy trời
hay đêm biển động
từ năm xưa
còn mãi đến hôm nàỵ

 

4-2007

Phan Nhật Tân