Những Ngọn Đèn

 
 

những ngọn đèn trên tấm bảng nêu tên
tên anh tên chị tên tôi tên em tên của
những người một thời đã đến một thời
đã quen một thời gần nhau một thời xa nhau
một thời nhớ thương một thời trông đợi
một thời cô đơn một thời tù tội những
ngọn đèn sáng những ngọn đèn tối những
ngọn đèn cháy âm thầm mù khơi những bức
chân dung những nụ cười vui những nụ
cười buồn những điều chưa quên những
điều còn nhớ những ngọn đèn khêu âm
thầm tắt mở.

tôi gõ cửa vào ngôi nhà không khoá em đi
đâu rồi vườn cây tàn tạ rêu đã xanh
thềm hoa từng cánh rã tôi ngồi xuống ghế
khu vườn quay quay tôi ngồi xuống ghế tròng
mắt cay cay tôi châm điếu thuốc tôi hít
nỗi buồn tôi thở niềm thương niềm
thương chưa cạn tôi thở niềm đau niềm
đau vỡ rạn tôi nhìn thấy em dáng xưa còn
đậm em đứng trong chiều vàng hoa lá thắm
áo lụa bay bay phố dài tóc xõa thành
thị chảy xuôi bóng đổ ngậm ngùi tôi
bơi thuyền theo trôi nổi một đời nhặt
bông hoa sứ gác trên đầu nằm ba bốn mươi
năm ngủ giấc âm thầm.

tôi gõ cửa vào cửa nhà không khép anh đi
đâu rồi đèn chong ngõ hẹp trời đã bình
minh nhà chưa tắt nến sáp nhỏ trên tay mắt
buồn như biển hương trầm còn đọng quanh
án thư xưa quanh đôi liễn cũ vệt khói chưa
mờ bài thơ lạc vần nằm quên góc tối
chiếc ghế trống không bắt đầu nhuốm
bụi tôi ngồi bên hiên nhớ anh ngày
cũ tiếng cười vang vang trên hành lang gió
chiếc xe cà tàng quanh co lối nhỏ trèo lên
dốc đứng ghé thềm chùa xưa quay gàu nước
mỏi bóng lá nô đùa tay lần chuỗi hạt
miệng niệm lời kinh tiếng chuông điểm
nhịp tiếng mõ an bình nắng trên hàng trúc
trưa trời lặng thinh hồn mơ cõi lạc quên
đời phù vinh mắt buồn chưa khép khép chưa
cuộc tình.

tôi mở cửa vào cửa căn phòng cũ ánh
điện hắt hiu nhện chăng tơ bạc bàn ghế
lạnh tanh tường vôi xơ xác tủ sách cựa
mình giấy khua xào xạc bức tranh trên vách
bình hoa cuối phòng cây đàn bỏ không giây
chùng phím lạc tiếng ai than van kiếp đời
xiêu dạt tiếng ai nỉ non thân phận con
người thương ơi yêu ơi tay níu giữa đời
tay buông giữa thuở đêm ngày khôn nguôi
cách trở phút giây thành trăm năm mộng cách
trở một lần hai đầu cuộc sống người
đi bằn bặt người về quặn đau mùa đi
thay lá người tóc phai màu.

tôi mở cửa vào không gian mông lung trên
những đường giây bao mối tơ chùng bóng anh
bóng em bóng mỗi con người nụ cười cố
vội vuốt vạt áo nhăn vuốt làn tóc rối
đời sống nối dài một đầu quá khứ một
đầu tương lai hiện giờ chẳng có tháng
lụn ngày phai ánh sáng đi qua bóng đêm dần
lại tôi ngồi bên cửa chờ từng cánh thư
như ánh đèn xanh trong lớp sương mù biết
anh còn đó biết em còn kia biết người đã
quyết một đi không về
biết mình rồi cũng như mây như mưa cuộc
vô thường trót bàn chân đã vừa tôi bật
đèn tôi để mình còn biết còn đang trên
đời tôi bật đèn tôi tôi bật đèn tôi...

 

Phan Nhật Tân