Sài Gòn

 
 

Sài gòn một ngày chia tay nhau
Hai ba mươi năm bạc mái đầu
Ngàn dặm có lần mơ hội ngộ ?
Trà suông, rượu nhạt, chuyện xưa sau!

Sài gòn một thời ta thanh xuân
Lửa khói mù khơi, trận chiến gần
Tráng chí ngạo cuồng như biển sóng
Hùng tâm lưu lãng tựa phù vân

Sài gòn một thời ta rong chơi
Quán cũ, đường khuya, nhạc vắng người
Ngày xanh lá trút trên làn tóc
Đang mùa hoa đợi nắng mưa phai

Sài gòn người đi dài tháng năm
Sài gòn người ở nhịp thăng trầm
Thương, sầu, nhung nhớ hay hờn oán
Lắng xuống hồn sâu những vọng âm

Sài gòn tìm nhau lạc nẻo đường
Nhớ nguồn, sông chảy tới trùng dương
Thành mây lang bạt về quê cũ
Sài gòn chiều mưa làm nhớ thương

Sài gòn về ngang tìm bóng cây
Tìm trên thềm cũ vết rêu dày
Qua vườn nhớ nụ cười nghiêng nắng
Mùi hương tóc gió vẫn chưa phai

Sài gòn nhìn nhau khẽ thở dài
Một thời rong ruổi thoáng mây bay
Một đời huyễn mộng trò khanh tướng
Một cuộc phong trần nửa tỉnh say

Sài gòn nhìn nhau nhìn thật gần
Thương người hay chỉ tủi thương thân
Cánh chim luân lạc còn bay nữa
Chờ đến khi nào sẽ nghỉ chân?

 

Phan Nhật Tân