giữa hai đường ray quên nhớ
cần không biết mấy bâng khuâng
giữa hai đường biên ngọn sóng
bọt tan bèo vỡ bao lần
hạt thành mây trôi viễn xứ
hạt thành bụi sóng bờ xa
hạt vương cỏ cây triền cũ
hạt cay đôi mắt mẹ già
chiều bụi khói mờ xóm nhỏ
người ra ngóng buổi sao thưa
cuối bãi chờ con thuyền cũ
buồm tơi tả gió giang hồ
người ngồi nâng niu kỷ niệm
trong ta ngày tháng đã già
không lối về trong trí nhớ
chắc gì ta nhận ra ta
giữa hai đường ray quên nhớ
đòng đưa chiều xuống hồn hoang
giữa hai đường biên ngọn sóng
miên man biển gọi đêm tàn
lặng lẽ người về chốn cũ
vòng quanh gác nhỏ năm nào
rượu rót tràn trên đất lạnh
ai cười - ta ngỡ chiêm bao
giữa trời hoa bay gió cuộn
người ôn chuyện thuở phai phôi
mắt khô mờ đâu còn thấy
sông quê bên lở bên bồi
hỏi thăm một thời nhớ tiếc
còn ai giữ được môi cười
mới hay mình như chiếc lá
nhạt dần khi bóng chiều rơi
gậy tre cắm vào quá khứ
vùi chôn ngần ấy tháng ngày
trót chìm sâu trong dĩ vãng
tiếc làm chi chút tương lai
|