Thuyền Trên Sông Mưa

 
 

1.
ở nơi này chưa hết mùa đông
tết đã qua dù ngày rất chậm
tuyết đầu non và mưa trên đồng
áo rất dầy nhưng lòng chẳng ấm

mưa, khuya mưa sáng mưa và chiều
nước chảy xuống lòng đời khô hạn
sớm mai thành sương ven núi cao
che khuất vết đồi sâu nứt rạn

như nước tìm về một dòng sông
để lại nối đôi bờ xa cách
mùa cỗi cằn hồn cũng hoang vu
gió đổ sạt những bờ lau lách
thuyền thuyền ơi mối đục nhện giăng
triền cát lở bờ xa ngút ngát
khuya đợi mòn thanh xuân trở về
gom tàn hơi hẹn cùng phiêu bạt

2.
muôn nghìn trang sách tan thành mơ
đường thấp cao dù che ngựa đón
mười lăm năm lạc nẻo rừng hoang
thành một đời tim kề dao nhọn

trải lòng ra gió lộng mười phương
đêm gối tay với niềm cô tịch
khoác tàn y nhớ thuở phiêu bồng
lỡ chôn chân quê người đất khách

lều vại ta dừng che trú đời
nắng xuyên soi bóng dài một thuở
ngồi nhìn lui nhìn tới trăm năm
bụi hoàng hôn mờ con mắt đỏ

can chi ngồi trầm ngâm cả chiều
trở trăn hoài những khi vừa sáng
đôi khi ngồi trách nuối ngày qua
thôi rơi vào mốt mai quên lãng

3.
mưa, chiều ơi sao nhớ quê xưa
ở nơi đây mùa đông chưa hết
mười lăm năm khô nhánh sông đời
tay bám rễ chừng như mỏi mệt

mắt đăm đăm chìm trong lũng sâu
núi vây quanh bỗng thành ngăn ngại
nghe rừng già trơ nhánh tay vươn
từng giọt rơi vào đêm trống trải

mưa, mưa ơi mưa cho sông đầy
cho nước nối đầu nguồn cuối biển
nối những bờ không dưng cách chia
thương ơi những lòng thuyền lạc bến

băng ngang một thời ta trẻ trai
đẫm ướt hành trang nhòa lệ máu
rồi vòng quanh khi nao cuối đời
nụ cuời buồn mắt còn đau đáu

4.
mỗi vòng quay ngày một dần xa
người lên non hát lời kinh nguyện
người trầm luân một thuở ta bà
mưa ngày mưa đầu non cuối biển

mưa thêm mưa thêm cho sông đầy
thuyền đêm nay ra khơi trăng muộn
người đêm nay theo nước trôi xuôi
còn tiếng sóng trên bờ gió cuốn

 

Phan Nhật Tân