Đầu Năm Đọc Thơ Phan Tấn Hải

 
 

Mời Em Về Ngồi

.
Có phải em về theo nắng
bay vào khuya giấc chiêm bao
thức dậy chờ đêm tóc rũ
mấy thuở thức với trăng sao
.
Có phải anh từ trăm kiếp
về tìm em bạc mái đầu
dặm ngàn mưa khuya còn thức
chim buồn nghiêng cánh về đâu
.
Có phải tình nhân về gọi
ẩn lời cổ ngữ ngàn năm
chép vào dòng thơ nước mắt
hát theo lạc khúc cổ cầm
.
Tìm em mấy trời phương ngoại
một thời rất mực ngây thơ
chân chim in lên ngàn gió
cánh bạt theo dấu trăng mờ
.
Một thời rất là tội nghiệp
nhan sắc chờ nhau mà chi
nụ hôn để dành kiếp trước
gặp lại rồi cũng phân ly
.
Anh ngồi tụng kinh nửa kiếp
mưa rơi trắng xóa dặm trường
anh đứng giữa trời hú gọi
mời em về ngó vô thường
.
Có phải xuân đi hạ tới
mắt em sầu nét mùa thu
lá rơi rất buồn như khóc
mùa đông ẩn mật lời ru
.
Mời em đếm ngàn mây nổi
đời mình muôn kiếp luân hồi
bước đi mê mờ vô tận
rủ em ngồi xuống, ngừng thôi
.
Nửa kiếp anh ngồi sám hối
giấy mực chép lại lời kinh
mời em thức khuya chờ sáng
tịch lặng, không lời, bình minh.
.

Anh Ngồi Trong Nỗi Nhớ

 
 

.
Anh ngồi ngó rừng hoa lá
nửa đêm em tới như trăng
lặng lẽ đất trời ngập sáng
thở vào hồn anh dịu dàng
.
Anh ngồi với trang giấy trắng
chờ em như chữ hiện về
nỗi nhớ làm nghiêng nét mực
vẫn buồn như dáng tóc thề.
.
Anh ngồi nhìn qua cửa sổ
thì thầm mưa bụi khắp trời
nửa khuya em về ngập nắng
mang theo nước mắt trên môi
.
Anh ngồi vẽ lên trang giấy
mối tình ngàn năm chưa phai
có em một thời xanh tóc
theo anh bộ lạc đêm dài
.
Anh ngồi giữa rừng hú gọi
nhớ em như tiên với rồng
nhớ em nụ cười tiền kiếp
nhớ em như nhớ trống đồng
.
Anh ngồi buồn như tượng đá
giữa trời vạt nắng chia đôi
tiếng cười một thời rạn vỡ
bay theo trận gió bên đồi.
.

Hồn tôi để ngỏ chờ em

 
 

.
Một ngày em đóng sập cửa
Một đời em đi thật xa
Trăm năm hồn tôi để ngỏ
Chờ em mấy độ tàn hoa
.
Một ngày hương xưa còn đây
Một đời ôm men ngất ngây
Em đi hồn tôi nghiêng ngã
Chờ em suốt cuộc tình tan
.
Môi son còn in ly rượu
Em đi rồi còn tiếng cười
Làm sao tôi tìm được chữ
Gỡ tóc em rối chân trời
.
Em đi bóng còn ở lại
Một thời em đứng kiễng chân
Thở vào hồn tôi nắng quái
Nụ hôn lạc mấy đường trần
.

Mê Lộ

 
 

.
Phố thị điệp trùng mê lộ
một thuở em quên lối về
anh ngồi trăm năm như núi
nhìn mưa về phố lê thê
.
Khắp trời không nguôi giông bão
mây về mờ bụi nhớ em
nắng mưa cũng vào giấc ngủ
để ngày cũng lạnh như đêm
.
Lá rơi đưa thu về hạ
anh vờ rằng chưa quen em
để sống như ngày thơ dại
như ngày mới gặp hỏi tên
.
Tiếng cười em sao rất lạ
kiếp xưa vọng lại hồn anh
như tiếng một thời gương vỡ
tóc trắng mà ngỡ tóc xanh
.
chân đi bước còn do dự
em vờ gọi anh nhầm tên
giấc ngủ còn thơm hương cũ
màu trăng xanh mắt chưa quên
.

Dò Trang Chữ Cổ

(Kính Tặng GS Nguyễn Văn Sâm)
 
 

.
Nửa đêm dò trang chữ cổ
bụi vàng phủ mấy trăm năm
nghe vọng bút nghiên cung kiếm
về khua mở hội trăng rằm.
.
Triệu mời hồn xưa trong gió
Thầy tìm dịch lại từng trang
so chữ đêm dài cũng ngắn
chép từng dòng thơ mênh mang.
.
Nghe dây cổ cầm bật khóc
quân binh thúc ngựa hí vang
Thầy ghi lại hồn giấy mực
tóc râu nhuộm trắng mây ngàn.
.

Xẻ Ngực Hồn Thi Sĩ

(Mừng sinh nhật nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ)
 
 

.
Làm thơ hoài tay mỏi
thôi đành ngồi nghỉ chân
Mây trắng về bên cửa
nhớ nhau mấy tình thân.
.
Bụi về trên trang giấy
mờ nét mực đêm qua
Cầm bút lên muốn khóc
chuyện quê nhà dặm xa.
.
Thấy rõ bờ sinh diệt
một hôm bỗng muốn nằm
Thấy, nghe vui tịch mặc
Có, Không cũng là tâm.
.
Xẻ ngực hồn thi sĩ
thuở Lý Trần mưa hoa
Cõi này như rất lạ
sông núi lạnh đường xa.
.

Nụ Cười Buồn Mùa Hè

(Bài thơ viết rằm tháng 7, tặng nhà văn Lê Lạc Giao và các bạn Nhóm Nghiên Cứu Triết ĐH Văn Khoa SG, tròn 50 năm gặp nhau 1970-2020. Đa số trong nhóm đã về học pháp với Chùa Tây Tạng Bình Dương. Bài này cũng được dùng làm Bạt cho tập truyện ngắn Nụ Cười Buồn Mùa Hè của Lê Lạc Giao.)
 
 

.
Năm mươi năm, ngồi nhớ lại
tuổi trẻ một thời điêu linh
giấc mơ chưa thôi kinh ngạc
xuống đường, đốt xe, biểu tình
.
Thấy cha trên cầu treo xác
thấy mình nón rách ăn xin
thấy mẹ khóc mù thế kỷ
thấy trời bặt dấu ngàn chim
.
Năm mươi năm, chưa hề ngủ
ngó lịch sử, mắt trợn trừng
Nha Trang, Pleiku, Đà Nẵng
từng đêm tóc trắng soi gương
.
Nắng còn rơi, sân trường cũ
bụi mờ rồi, bạn học xưa
nhan sắc buồn chi mùa bão
nửa khuya ngồi đếm giọt mưa
.
Năm mươi năm, mơ hay thực
đọc sách lay lắt đèn chong
chạm tay thấy đời tan vỡ
ngồi nắn tượng, mãi chưa xong
.
Đọc sách mơ bình thiên hạ
gọi về lành gió thuận mây
dây đàn bầu thời đi học
máu còn ứa đầu ngón tay
.
Năm mươi năm, bạn Nhóm Triết
mang vào đời tiếng mẹ ru
viết dòng thơ đêm ngựa hí
thương lịch sử điếc câm mù.
.
Tiếng kèn khuya rằm tháng bảy
rót rượu tiễn bạn cô hồn
chờ bình minh ngồi sám hối
nguyện đời mình tháp trầm hương
.
Năm mươi năm, ngồi nhìn lại
dòng kinh chép, lệ ứa nhòa
ngàn kiếp trôi, còn ơn Phật
gởi hết buồn, theo mưa sa
.
Lịch sử qua, dòng bi kịch
tiếng tù và, gánh hát rong
con quỳ lạy ba đời Phật
nguyện trọn đời sáng như gương.
.

Thơ tặng anh Nguyễn Đình Toàn

 
 

.
1.
Anh thấy, anh viết, anh hát
hình ảnh một thời anh ghi
nỗi buồn anh trải lên giấy
âm vang đau suốt xuân thì
2.
chân đi dặm trường nam bắc
cõi này không mấy gì vui
nỗi buồn đầy thơ và truyện
mắt nhìn thăm thẳm chưa nguôi
3.
quê nhà buồn như mật đắng
nửa khuya lạnh hiên cúc vàng
tên anh buồn như định mệnh
đất nước đầy những bất toàn
4.
mười năm ra đứng bên lề
ngỡ như bước lạc xuống trần
thần tiên một thời gẫy cánh
thiên đường khóc mấy tình nhân
5.
một thời tắm gội với chữ
truyện anh kể hết cho đời
nghe buồn như không thành truyện
như lời độc thoại không lời
6.
một thời anh ngồi giữa chợ
giấy mực ép lại thành thơ
máu tim ngấm vào trang kịch
buồn như màu áo mơ phai
7.
đêm hè cháy khô đồng cỏ
anh ngồi thương mấy tro than
có phải anh đã ngưng viết
từ khi Sài Gòn điêu tàn
8
có phải phím đàn anh gõ
là vầng trăng giấu tuổi thơ
là quê hương mình thu nhỏ
nơi sương mù em ngồi co
9
anh thấy những ngày xanh gẫy
anh mơ thả đèn trên sông
giúp hồn người trong đêm vắng
bay về tìm hướng rạng đông
10
anh để bên trời tiếng hát
cõi này đầy những không vui
mắt nhìn trăm năm như mộng
quê nhà mênh mang ngậm ngùi.
.

NHƯ ĐÊM NHỚ NGÀY

 
 

.
Chờ em mắt nhìn sương khói
một thời tôi đứng bên hiên
mấy cột đèn khuya cũng hỏi
có phải tôi đã yêu em
.
Một sáng, một chiều rất nhớ
mươi ngày, trăm buổi, ngàn đêm
chim kêu giữa trời bạt gió
chở thêm lời tôi yêu em
.
Một thời ngồi như tượng đá
tóc râu mọc cả rừng cây
em có thấy tôi trong lá
nhớ em như đêm nhớ ngày
.
Gặp nhau một thời nước mắt
hỏi chi mây trắng quê nhà
mệt mỏi tháng ngày lưu lạc
dìu em đi hết dặm xa
.
Yêu nhau một thời hư vỡ
nhớ chi mưa nắng xuân thì
dòng thơ rối bời trí nhớ
thương em lạnh mấy phân kỳ.
.

THÊM MỘT NGÀY, HỌC VÔ CÙNG

 
 

.
Thêm một ngày bạc râu tóc
nhẩm từng chữ gió vô thường
trang sách cũ mỏi gân cốt
nghe thiên cổ lạnh buốt xương.
.
Học vô cùng tâm như nắng
soi khắp cõi chiều rất vàng
đêm Niết bàn vui tịch lặng
ngày Bồ Tát hạnh cưu mang.
.
Thêm một ngày đi rất mỏi
từng bước tâm từng bước thiền
ngồi bên sông, xem mây nổi
thấy không ta, thấy không thuyền.
.
Học vô cùng hạnh như đá
không tham ái, không giận hờn
xây vô lượng cầu huyễn hóa
đưa khắp cõi người qua sông.
.
Thêm một ngày tai mắt yếu
tâm bất hoại sáng như gương
lời Thầy dạy năm xưa hiểu
không một pháp, tâm bình thường.
.
Học vô cùng hạnh như núi
tâm bất động, bão ngàn khơi
tận đỉnh cao khơi dòng suối
chở từ bi tắm muôn người.
.
Thêm một ngày thân cùng tử
muôn kiếp rồi lạc muôn nhà
ngay tâm này Kinh vô tự
Niết bàn tâm chưa từng xa.
.
Học vô cùng hạnh như gió
không từ đâu, không về đâu
nghe sinh diệt từng hơi thở
không hoan hỷ, không ưu sầu.
.
Thêm một ngày nhìn gió nghiệp
nhẫn nhẫn nhẫn tắm vô thường
bạn ghé hỏi chuyện muôn kiếp
có nụ cười, tớ vô ngôn.
.
Học vô cùng tâm chư Phật
trăng đầu núi, hạnh viễn ly
chứng vô ngã, như thị pháp
không một tâm, thế mới kỳ.
.

TỤNG TÂM KINH

 
 

.
Phật đi, chữ rơi lại
con ngồi tụng Tâm Kinh
nghe Tuệ Trung làm quái
nheo mắt cười rung rinh
.
Phật đi, lời vọng lại
con ngồi lặng chín năm
nghe lời kinh bất hoại
hiển lộ dần trong tâm
.
Phật đi, lời sương khói
nhị thừa, tối thượng thừa
con dò kinh tìm lối
viết mấy cũng chưa vừa.
.

ANH NGỌC TÁM MƯƠI

(Gửi về quê nhà, mừng anh Đỗ Hồng Ngọc sinh nhật thứ 80. Tháng 8/2020, nắng vàng phương ngoại.)
 
 

.
Tám mươi nhìn thân ngũ uẩn
ngộ rằng sắc tức là không
lung linh như hư, như thật
biết mẹ chờ bên kia sông
.
Nửa khuya thì thầm với gió
nghe kìa thấp thoáng lời kinh
hương sen ủ vào giấy mực
thư thả viết từ trái tim
.
Đỗ Nghê một thời cầm bút
dòng thơ theo những chuyến phà
chảy khắp dặm nghìn sông núi
mới hay biển cũng là ta
.
Để làm gì, nào ai biết
bé sơ sinh, gửi tiếng cười
hôm nay về, thu xếp lại
nhiều năm nữa, mây lưng trời
.
Tám mươi già ơi chào bạn
dặn dò ngọn gió heo may
như thị, như thị, như thị
niềm vui gươm báu trao tay
.
Một thời tập nghề đỡ đẻ
viết thư tặng bé sơ sinh
giờ nhìn lại, xa phòng mổ
vào giữa chợ, biết ơn mình
.
Có phải một hôm gặp lại
có người tóc trắng rưng rưng
ngồi cảm thọ từng hơi thở
tắm vô thường khắp thịt xương
.
Vui vô cùng, khi học Phật
thấy trăng lên, ngộ Lăng già
mới hay khắp trời vô ngã
mới hay cõi Phật đâu xa
.
Tám mươi cành mai sân trước
nghe đời vui như gió đông
hoa bay khắp trời mưa pháp
ngẩng nhìn lòng nhẹ như không
.
Chắt hết tim gan phèo phổi
hóa thân mưa bụi lưng trời
giã biệt muôn ngàn kiếp trước
chim bay gió bạt lưng trời
.
Phật Phật Phật, khắp trời bất nhị
Thiền thiền thiền, kinh tụng không lời
Tâm tâm tâm, không người, không pháp
Đỗ Hồng Ngọc, cười mãi tám mươi.
.

ĐỌC SÁCH THẦY PHƯỚC AN, XIN GHI VÀI Ý THƠ

(Xin ghi vài ý thơ, sau khi đọc Tuyển tập “Hiu Hắt Quê Hương Bến Cỏ Hồng” của HT Thích Phước An gồm các bài tùy bút viết về các nhà thơ Huyền Không Thích Mãn Giác, Quách Tấn, Bùi Giáng, Phạm Công Thiện, Tuệ Sỹ, Hoài Khanh, Nguyễn Đức Sơn và nhà văn Võ Hồng.)
 
 

.
THẦY PHƯỚC AN

Theo mẹ một thời chạy loạn
bốn ơn nghe nặng hai vai
tuổi thơ vào chùa học đạo
thức nghe sanh tử đêm dài.
.
Thơ đọc chen vào kinh tụng
thấy đời như có như không
nước mắt ngập tràn ba cõi
đêm dài kể chuyện quê hương.
.

THẦY HUYỀN KHÔNG

Hiện thân làm con suối nhỏ
vượt núi thác ghềnh vào sông
bình bát cơm đời muôn dặm
một hôm xa mấy đại dương.
.
Gửi thơ theo lời chim hót
chân trời vọng nhớ trường xưa
thỉnh chuông thức hồn dân tộc
về nghe pháp dưới mái chùa.
.

QUÁCH TẤN

Lời thơ ướp hương cổ sử
ủ thơm gió núi rừng cây
ngợi ca trùng trùng sông núi
biển giăng chùa ẩn trong mây.
.
Cọp nằm nghe sư kinh tụng
đưa người tới cõi bình an
chép thơ gởi vào thiên cổ
trầm hương một cõi mây ngàn.
.

BÙI GIÁNG

Rừng sim tím, em mọi nhỏ
anh bụi đời, thơ hắt hiu
một đời lạc vào phố thị
phụng hiến nắng sớm mưa chiều.
.
Thơ anh mù sương cố quận
múa may rực nắng chiêm bao
nói cười ẩn tàng Kinh Phật
cầm hoa lên hỏi trăng sao.
.

VÕ HỒNG

Bỏ quê tịch mịch ra phố
nhớ bờ cỏ ướt sương đêm
nhớ nắng trên đồng lúa chín
nhớ chùa kinh tụng êm đềm.
.
Chép vào giấy hồn tháp cổ
nâng bút, dòng mực rất buồn
nỗi cô quạnh như đọng lại
hỏi nơi đâu là suối nguồn.
.

PHẠM CÔNG THIỆN

Có ai nghe trên phố lạ
nắng rơi rạn vỡ đìu hiu
anh lên đồi xem cây khế
trổ bông và khóc trong chiều.
.
Ngựa hú hai ngàn năm trước
phả hồn thơ khói vô thường
anh lôi Bồ Đề Tâm dậy
hoa quỳnh chợt nở mười phương.
.

TUỆ SỸ

Đưa sư về thôn Vạn Giã
thác ghềnh lạnh buốt dòng thơ
mở mắt nhìn xuyên cõi tử
rừng khuya u uẩn trăng mờ.
.
Sư đợi gì mà tóc trắng
tàn canh khắp cõi mù khơi
Sư dịch ba ngàn kinh luận
ngẩng đầu thương nước, lệ rơi.
.

HOÀI KHANH

Anh tìm gì trong lục bát
khi trời dậy khắp phong ba
dòng thơ bên dòng nước mắt
thế gian không thấy đâu nhà.
.
Tìm em giữa miền cát bỏng
lạc đà anh cỡi về Phi
phải em có mùi cây lá
để anh thức mãi xuân thì.
.

NGUYỄN ĐỨC SƠN

Một thời nghe lời ẩn mật
trốn học ra ngồi đảo xa
anh thấy mây rừng cô tịch
một ngàn năm em đi qua.
.
Theo nắng rừng thông chỉ lối
đưa em vào núi sương mù
hú thơ vào mưa, vào gió
gửi về ngàn sau hoang vu.
.

TIỄN SƯ QUA BỜ KIA

(Tặng bạn Nguyễn Công Bằng, bây giờ là nhà sư Nam Tông pháp danh Minh Trí.)
 
 

.
Ôm bình bát, sư đi
khắp mây trời đắp y
tiễn sư về góc núi
kiếp này mấy phân ly
.
Đứng ngồi đều vì dân
ngực còn đau dao đâm
nước mắt ngập ba cõi
Quan Âm hóa toàn thân
.
Một thuở ra đi vương lụy
chân mỏi hai bờ Sông Hằng
quay đầu mới hay Minh Trí
tóc rơi theo bụi bên đàng.
.

GẶP 2 CỤ BÙI TÍN, BÙI DIỄM Ở LONG BEACH

 
 

.
Níu áo ghi vài chữ
hai cụ hỏi làm chi
một thế kỷ lịch sử
dân chủ chệch đường đi
.
Níu áo xin tấm ảnh
hai cụ hỏi làm gì
Bến Hải sông còn lạnh
bên nớ hờn bên ni
.
Níu áo, lời không nói
hai cụ từ hai bờ
gặp nhau đường sương khói
cùng đi núi sông chờ.
.

KIẾM MÃ HÀNH

 
 

.
Nâng ly mời đã mềm môi
Còn tê tê lưỡi đã cười ra đi
Ðường mai gió loạn sá gì
Tóc xanh dẫu bạc an nguy cũng liều
.
Ta đi rừng núi xanh vầng trán
Thành phố phương nào mây vẫn bay
Dưới trăng cười hỏi ừ rồi máu
Có thơm mùi rượu của đêm nay
.
Nghiêng ly đổ rượu tràn tay
Say ngàn sóng dữ trả ngày trẻ thơ
Cười vang hỏi bạn say chưa
Ta say nghìn kiếp giữa bờ tử sinh
.
Rong chơi vào cuộc lầm gió bụi
Rượu thề pha máu đỏ vầng trăng
Nửa đêm ta gọi sơn hà dậy
Thần mã bay về hí vó trăng.
.

CHIẾN SĨ CA

 
 

.
Ta kể em chuyện này là chuyện cuối
để phần sau cho trận lửa gian nan
Và đời ta sẽ tan vào chuyện cổ
phả khói sương cho cõi mộng trần gian.
.
Thuở đi học ta đùa bên khung cửa
nghe cuộc đời hé mở nỗi hân hoan
Cùng nắm tay những Nàng Thơ nhảy múa
gót phiêu bồng bay khắp nẻo thời gian.
.
Rồi nghiêm chỉnh nghiêng đầu nghe giấy mực
hồn ngạc kinh thao thức trận khóc cười
Tìm trang sử có tên là Hạnh Phúc
đến bây giờ ngơ ngác tuổi ba mươi.
.
Và một thuở ta cầm gươm giết giặc
đem tuổi xanh ra trấn lửa bên trời
Hà Nội ơi, ta thấy em phơi xác
dọc Trường Sơn máu uống đỏ môi cười.
.
Cờ tự do phất bay tràn vó ngựa
ta dựng cao theo vững bước trường thành
Dẫu nát thân cũng về ôm núi đá
chận muôn trùng trận gió Bắc căm căm
.
Nhịp ta thở, tóc xanh rừng Hy Vọng
bước ta đi sông núi chuyển bồi hồi
Đời chiến sĩ nhận gươm từ muôn kiếp
chính nghĩa soi cho thép sáng như đời.
.
Nhưng gót giặc giẫm tan hồn phố thị
chở núi rừng tiền sử hát trên vai
Giặc ngạo nghễ nhìn em cười khinh bỉ
áo cơm nào mà hương phấn chưa phai.
.
Sao đêm nay lại dài hơn đêm trước
mà đời ta tủi nhục hơn đời cha
Em giấu được những gì trong tiếng khóc,
tiếng hịch vang hay là tiếng đời ta.
.
Để em về làm giáo viên khoa Sử
có bao giờ thờ thẫn giận bút nghiên
Sao Sự Thật vẫn gần như hơi thở
mà lời xa nghe đến lạ giọng mình.
.
Em vào lớp ngập ngừng lời cơm áo
rằng đói nghèo do lũ giặc cha anh
Tập trẻ thơ mang xiềng trong tim máu
Tự do nào làm đến bạc đầu xanh.
.
Em hãy đợi ta loài chim báo bão
mang Trùng Dương về dự hội Sóng Thần
“Ta sẽ lấy chí nhân thay cường bạo”
lời hịch xưa bay thét buổi ra quân.
.
Vì Tự Do và Ấm No, chiến sĩ ơi, hãy bứt xiềng
Vì Tự Do và Ấm No, chiến sĩ ơi, hãy tiến lên
Em hãy đợi bên mẹ già tóc trắng
quân xung phong mở hướng mặt trời lên.
.

 

Phan Tấn Hải