Bắt đầu tôi nghĩ- để chạy
đuổi
bắt cho kịp dúm ý/ nghĩa của sự mất/ còn nơi chiều tà (!)
- còn chọn lựa nào khác hơn là bày biện bất cứ gì bày được ra tâm tưởng.
đi- một hình/
một bóng cũ
một ngả (ba) đường
một bệt máu đầu
chẳng hạn
.. và
không cần phải cân nhắc chi nữa.
Một khi chiều tà chùng xuống
- ngoài kia
dúm ý/ nghĩa của sự mất/ còn
trở nên già cỗi
[sẽ chẳng tài nào chứa nổi câu chuyện về mỗi giây/ khắc
(hiện tiền) cứ lướt
lướt
qua đi]
.. thì lại nghĩ- có cần thiết làm cho các từ
chữ
(thơ)
cuộc đời này
dông dài
dông dài thêm ra
- không hử..
|