BÊN DÒNG SÔNG CÁI

 
 

nắng gọi gió bên góc trầm u tịch
ta trở về lặng ngắm dòng sông trôi
bờ tre xanh bên cảnh cũ đổi đời
màu kiêu hãnh quyện lời chào đứt đoạn

đêm dậm chân giữa dốc tình phủ khói
ta xót lòng nhìn bước lưu vong
bén lửa khứ lai, đỏ mắt khùng ngông
áo thu vàng ngượng câm rìa vách núi

kẻ lãng trí trầm tư, tách trà bốc khói
có ba chìm bảy nổi, tấm áo rách tươm
quấn thân tàn, rừng ngủ thở hơi lên
với tay mộng ôm cơn nhoè hư thực

đêm khuất lấp tròn tay còn được mất
mở mắt nhìn tro nguội bám thân đơn
trời mưa đêm rổ rá gánh hoàng hôn
cuối chân mây đốm vàng rung ứng hiệu !

Sgon tháng 10.2015


BỖNG DƯNG NHỚ BIỂN

 
 

suốt cuộc đời tôi - kẻ ung dung trên hè phố
tự nắm tay mình bình thản dưới cơn mưa
nghe man mác nhìn người đi hối hả
gương mặt quắt queo ta yêu mưa cuồng lạ !
rạng ngời vi vu, tròn lẵng sa mù
ở nơi đó - biển cùng đêm say giấc
nói với tôi - trải chiếu thơ - tri cảm - nốt không lời
lay biển thức- sóng lăn mình - biển hát
trăm năm rồi giọng biển ánh như mơ
trăm năm rồi tôi chưa cạn tình mưa
cứ rơi hạt chan hoà thấm đất
dấu chân ngày nào ôm cặp sách
vầng trăng non hẹn ước buổi chia xa
vết chim di theo cơn dông về núi
tôi ngó mình chiếc kính lão nhập nhoà
thì ra chút xao xuyến ! Ôm mưa đi về còn sống sót !

 

Sgon tháng 10.2015

Lê Phương Châu