Buổi Sáng, Những Đoạn Rời

gửi pvc, lth
 
 

I).. tránh
né cách gì (!)
[cũng tối xuống]
cũng phải đối diện chính mình
- trong mỗi khoảnh khắc thức/ ngủ!

[.. và sáng lên]
cách chi cũng giáp mặt với hàng chuỗi
chuỗi tiếng cười
[khóc]
- từ đời sống

của mưa
nắng
gió [thậm chí cứt/ đái].

II).. ngồi với ả
trăm bận như một
thế nào rồi cũng [sơ ý] đánh đổ
[bất kỳ gì]
- chẳng hạn “ly rượu đỏ“
lên hai mươi sáu chữ cái

[vâng! lúc ấy
hầu hết các tiếng
lời
trên trí giật
.. nẩy
dữ lắm]

phải nói [luôn luôn]
chưa có một ý niệm nào
- về “nợ nần
đời sau/ trước”
trong mắt nhìn

xuống tâm tôi khi ấy.

III).. rồi lại thấy những câu
chữ khác
nói một bài thơ khác
[đại loại: bảy chữ
bốn dòng
xuống hàng
- thực ngay ngắn

vai điệu úp lên vũng rượu]
nhìn màu đỏ của ruợu
ngấm dần vào thơ
[và tôi thì nằm
im dưới mặt các câu
chữ]
một tôi khác nữa!
- đẫm máu.

IV).. tiện tay rút xấp bạc
hàng mã
rải vào xuân
chận không cho một chữ nào bay ra
từ đỉnh đầu [buổi trua]

.. còn nhớ
phát ho rũ ruợi
[vào khoảng trống bài thơ]
khi đấy!

đợi lúc lũ ruồi xanh
rút hết vô trong những tán lá
lồm cồm ngồi lên liếm chữ
[các mẫu mã còn tinh ròng] mà trong mơ
.. rải đầy sàn phòng

đoạn
loay hoay bóc từng lớp
lớp
da mặt mình!

- làm lễ hạ nêu.

V).. kể từ khi
bị mê hoặc bởi chữ a còng!

ngày ngày
.. đứng/ ngồi
cách gì rồi cũng cứ lải nhải với chuỗi
chuỗi tiếng khóc
cười
- từ đời sống

của mưa
gió
nắng [sống/ chết!]

mặc cho ngày rạng lên

[cào bằng tôi].

 

Vương Ngọc Minh