|
1.
Ở đấy có tháp chuông nhà thờ
thong thả từng hồi rền
giữa nắng xế hoàng hôn
giữa bình minh sương sớm
như lời nói giã biệt
như câu chúc lên đường
và em có nỗi buồn
như người trên thập tự
hồi chuông là tiếng hát
nhắc những chuyến đi, về
của một kẻ lãng du
nhắc cho em nỗi buồn
buông thành màn nước mắt
trên màn treo đau đớn
em thấy bóng mình qua
đợi chờ và im lặng
rực sáng niềm kiêu hãnh
khi đời em chọn đúng
chính điều mình ước mơ
2.
ở đấy, đấy mắt hoang
của một bầy chó sói
chực cắn nát mùa xuân
sủa át luôn tiếng hát
3.
mùa xuân, ai nhắc cho ta, mùa xuân?
có em trong tay ghì nồng ấm
có luân vũ êm đềm trên cỏ hoa
mười búp tay em nở hai hàng sứ trắng
mùa xuân óng ả suốt tay mềm
những ngón tay đan nhau, hứng
hạnh phúc đổ từ trời
xuống lòng nhau ướt đẫm
em hãy xóa giùm ta
những ngày xa biền biệt
ta vốc ngược đời ta
trả-lại-sân-ga-người
những toa tàu phiền muộn
trả lại trái thông già
hương phấn vàng, bay lạc
4.
mùa xuân, ai nhắc cho ta, mùa xuân?
bây giờ có thật sắp mùa xuân
bầy mắt hoang còn đó
tiếng hát buồn, vẳng, xa
em có thấy đời ta, rã?
trong buổi chiều cuối năm
rũ dáng gầy giữa phố cao nguyên
hình chưa hiện
bóng vội tan
từng cánh đời ta chao chác
(bay theo gió mê cuồng?)
em hãy giữ đời ta
bằng con tim hiền thục
cuộc tình đầy xót xa
đớn đau cùng nước mắt
chờ cất tiếng hát vui
mùa xuân về thực sự
1 bis.
và bây giờ, ở đấy
em ngóng chờ tiếng chuông
và bây giờ, ở đây
trên ghế ta ngồi, buồn
như dòng sông bị nghẽn
phù sa đọng dọc bờ
thành vệt màu đỏ úa
như lòng ta tan nát
ngồi lại, giữa chiều nay
bên nhà thờ, nghe hát
ngợi ca hạnh phúc
ngợi ca hân hoan
ngợi ca sự thật
ngợi ca tình yêu
chúng mãi là nét đẹp
dẫu sớm phải tiêu điều…
em ơi, em có biết
giữa buổi chiều cuối năm
ta chùng bước lãng du
đứng, thèm vuông cửa ấm!
|