Duyên Thu

 
 

Chiều đỗ xuống mùa thu thương mắt hạ
Bụi tơ trời êm ả đón non xanh
Chân bước tới dốc ngàn reo đá vỡ
Nước rì rào trên vách cỏ am tranh

Tiếng tí tách cơn mưa cầm chân khách
Khơi tàn tro tìm chút thuở hoa niên
Tay nắm chắc si mê đầy ý lạc
Nghiên mực khô rồi trăng lạnh hoa viên

Gió thanh xuân thổi qua cầu vạn đại
Trong nồng nàn vương vấn chuỗi tồn sinh
Em thế đó và ta rồi cũng thế
Một đời người thuyền mộc chỡ vô minh!


Đề Thơ

 
 

Ngẫu hứng đề thơ vọng trắng canh
Tràng giang bến đợi biệt ly hành
Chân trời vạn trạng hoài lai đáo
Góc núi thiên hình tạc diệt sanh
Dòng thác thời gian khua bước lãng
Cụm mây thu tịch kết vườn thanh
Mượn thân tứ đại rung cành mộng
Nổi lửa bao phen gió cũng đành!

 

Sàigòn Đêm tháng bảy, Mậu Tý

Lê Phương Châu