|
Em yêu dấu! Khung trời hội cũ
Cánh cò bay trắng nắng đồng vàng.
Đêm trăng sáng đường tre im phắc
Hồn mình dế vườn nội gáy vang.
Từ độ xa quê hồn kiêu bạc
Anh đi cát bụi dội ước mong.
Vần trăng thơ ấu mờ xa khuất
Lá tháng năm rơi xác xao lòng!
Anh đã vịn vần thơ bắt mộng
Cõi người như khách lạ hành hương!
Hỡi sông trắng thơm tho nguồn sống,
Biết anh còn để lại gì không?
Chiêm bao anh thấy em đùa nắng
Quanh gốc khế vàng hoa cải lay.
Xa cách bao năm giờ tóc trắng
Vườn xưa em ở giữ hồn nầy.
|