KHOẢNG TRỐNG UNTITLED DOCUMENT

 
 

Cho đến giờ tay chúa đảo hoàng sa mới nói với tôi là biển ở đây không giống ở hải nam mà mây thì y hệt
có lẽ tôi không thể nghĩ khác, viết khác được.

Khoảng trời trống phía trước vẫn có màu.
Cố sắp đặt cho một cuộc mây, mưa kiểu và tôi, và em/ mẹ đất như ông lê, với em, tôi quên, bỏ bọc cần sa trong máy in pixma mp210 hiệu canon thì thơ đến.

Ậm ừ.
Trong lúc ngồi đọc qua khe hở của tống ngọc, ngày hôm trước cầm mớ trí nhớ về cuộc mây, mưa với em xé làm hai [bỏ phần có ghi cước chú ở phía sau là- cùng cả nước, thêm các nhà thơ.]

Lại phải hít một hơi, sâu, bụng phình to.
Chớp mắt một cái. Bóng, cứ giả thuyết rằng khói chiều đi, bay tứ tán.
Phía sau khoảng trời trống còn trong đầu tôi là buổi live concert ở golden gate park, khuôn mặt suzanne vega thật thơ mộng với hoa hippy trên tóc, có lẽ tôi không thể nghĩ khác, viết khác được.

“on a day
as cold
and gray
as today..*”

Biết chắc còn sống, ra ngồi bên đĩa rau sống giữa dòng chính đầy cứt khô, tôi hỏi gã phát thư về lương bổng 1969- 2017/ thời tiết/ nghỉ bệnh, gã nói- tôi chỉ người đưa thư.
[ồ, ai chả nhận ra khuôn mặt gã thấp thoáng bên dưới bóng đen đường.]

Đụ má, thằng chánh nói với tao nó làm kháng chiến ở sài gòn.
Vui vui trong bụng tôi rủ em lên đồng, thò đầu ra ngoài tấm kiếng chắn gió nghĩ về người đàn bà ngoại tình, ty hỏi- chơi gái trinh chưa.

Suốt buổi chiều tôi bị ám bởi những cái email trở ngược về.
Như thế thì tôi sẽ nhớ em theo thuyết định mệnh.
[nói một hồi sẽ nói ngọng, tôi mở đài sống trên đất mỹ băng tần am 1500.
thầy nhựt thanh nói trường hợp con muốn phát, chỉ nước cướp giựt.] những con số trong này chả trừu tượng chút nào.

Mẹ kiếp, cho đến giờ mới biết thằng chúa đảo hoàng sa người tàu.

Vậy là, không cách chi níu được thời gian.
ông khánh trường ngồi xe lăn, chém chết cũng chỉ nghĩ lồn [nói thì, tao không quan tâm.] tôi nghĩ, nọ nay mình sống còn rất lông bông với cuộc đời.

 

Vương Ngọc Minh


* nhạc suzanne vega