Một Khắc Trăm Năm

 
 

đếm đời người trăm năm
tôi rong chơi một khắc
sông xưa bên lở, bên bồi
ruộng xưa mọc nhà san sát

đình làng mái phủ rêu
thánh thần mòn tróc lở
cây sung già cổ lổ
nghẹn lòng thở xiết rên

trăng tròn đêm - trong veo
nàng thôn nữ mặn mà
ngàn xưa đồi thông reo
ngày nay chôn chân một cõi

lá rụng – cội về nguồn
tôi – chiều quê thong thả
lạnh lùng ngắm xung quanh
soi bóng mình – giếng cạn

bờ dâm bụt – nhà xưa
rã rời con sóng đánh
bao thế hệ rơi dần
hoàn duyên miền cố xứ

xin gởi lại ân tình
chút sinh linh – tôi
mùa đông – mùa bão rớt
trôi về biển sớm mai!

Sài gòn đêm 3-6-2013

 

Lê Phương Châu