Chàng xỏ dép
... ngoài vườn hoa
lá đồng cất lời ma mị
bầu trời khoáng đãng nhưng chả hứa hẹn điều gì
mùi cá nục kho
- bắt thèm cơm nguội.
(tôi muốn tách bạch ở đây : tôi là tôi / thi sĩ là thi sĩ.)
... cạnh bể nước hình chữ nhật
mà chiều dài
bề ngang vừa y huyệt mộ
(nước ở đó yên ắng) và thi sĩ đương nâng gốc mai bốn mùa
người
đất mầu mỡ
giọng ca trường vũ thực ác liệt
mép rìa bản nháp bài thơ phía sau tờ lịch cũ rớt ra ngày trăng tròn
tay ai mơn lên đầu cây
ngọn cỏ
gió lùa khuôn mặt thuý vi thấp thoáng cả mấy ngàn năm văn hiến
- ăn trái sung chao ôi! mát ruột.
vậy đó!
ba nhánh thanh long từ nhà huệ thu theo về
chúng nói từng đoá hoa sẽ đậu trái phần chúng tôi đi nói về nhatrang về hàtiên
miên man
... chỉ một chút sàigòn
một chút hànội tuồng hai nơi chốn ấy kể cả chúng tôi chưa bao giờ giáp mặt.
nắng đà lốm đốm trên những nụ
mầm xanh
nhớ những buổi sáng thơm
trong trẻo
khu tânquyđông ngãtưbảyhiền [bắc-kì-di-cư-năm-tư] khu gòvấp nơi ta khom lưng cặm từng gốc mì
- ươm một tương lai
(đói)
không có mẹ “căn nhà hữu thể” (chữ của hải phương)
... chắc gì?
tới đây thì ở lại đây
chờ cho bén rễ xanh cây thì về.
tục ngữ / ca dao việtnam
rồi ra tất thảy ngọt
bùi
bỏ hết vào đây gửi riêng phanthiết huế hàtĩnh của quê hương hai mùa nắng
mưa
... xin mãi ngon môi miệng
dòn tiếng cười sớm hôm
cho màu khói bếp nghi ngút mọi ngày
mỗi mới.
vừa bỏ dép
... mặt bàn sáng
ấm trà reo vui
mùi cá nục kho [chín rục] rù quến chàng vỗ bụng ca
đầu hiên nhà tiếng chị
tiếng em rặt ròi huế.
- để lúc trên đường về [đi] thấy thấp thoáng chùm nho chín mọng
rỡ ràng
đong đưa
đong đưa.
|