Lạc Chuyến Đò Ngang

 
 

Xuân sang băng tuyết tan rồi
Cỏ cây xanh lá đất trời lại thơ
Bên thềm hoa bướm nhởn nhơ
Lòng ta băng giá bao giờ cho tan
Đường trần lạc chuyến đò ngang
Hiên xưa để nắng thu vàng nhạt phai
Tuổi trời thấm nặng bờ vai
Bơ vơ hai mảnh hình hài tha hương
Xa rồi tất cả tình thương
Xa rồi ước vọng tầm thường năm xưa
Ở đây cơm áo tuy thừa
Mưa băng nắng lửa hai mùa tái tê
Mây buồn giăng mắc lê thê
Bốn phương xa lạ lối về mù khơi
Xuân về cây cỏ xinh tươi
Héo khô riêng một khung trời mình ta

 

Montréal, ngày 28-4-1985

Minh Chân