Mực Tầm Thường

 
 

Nghĩ cho cùng nhỏ nhỉ
Cũng tầm thường vậy thôi
Ta lớn lên ta đã có mặt trời
Có mặt trăng, có ngày, có tháng
Choàng nụ cười ngất cao
Đạp lối sầu lãng vãng
Để rõ nhau mà gởi gấm tình thương
Có bước chân nao không mõi cuối đường
Ôm thần thoại để mặn nồng tâm sự
Kể nhỏ nghe…
Kể gì đây hử…
Trong lặng im đã tìm thấy niềm vui
Trong lặng im đã đủ dấu ngậm ngùi
…đủ xót lòng cha đủ nồng tình mẹ
Khép vòng tay ôm nụ cười thỏ thẻ
Mở vòng tay ôm đất rộng trời cao
Chén ly bôi chưa từng biết nghẹn ngào
Thu gọn cách xa nối gần hội ngộ
Mượn mây trời quàng lên tóc nhỏ
Mơ thấy nụ cười mà nhớ mà thương

***
Nghĩ cho cùng nhỏ nhỉ
Ta rất mực tầm thường
Áo hồ thỉ phủ không tròn vai rộng
Tiếp đời cha xót đời không đủ rộng
Nhẹ tình nhà thương mẹ chắt chiu nâng
Xếp cánh ngà thôi giã biệt phong trần
Hôn trán nhỏ mơ nụ cười trang nhã
Chân vào mùa xuân
Chân ra mùa hạ
Mỗi dặm dài tay lửa đốt thời gian
Cắn tóc thương môi khoắc khoải đá vàng
Còn nước mắt để mơ ngày mai đẹp
Ngày thôi nôi, ta chọn cờ chọn thép
Nửa đời người ta chọn lấy tình thương

***
Nhỏ thích nghen
Chớ có mãi mê buồn
Như thuở nhỏ… ham chơi
Mẹ gọi về bắt ngủ
Như chuyện nàng tiên…
Lỡ tay làm vỡ…
Chén lưu ly mà xa cõi thần tiên
Nhỏ thích nghen
Chớ có mãi mê buồn
Còn ngày tháng ta còn tính cho nhỏ…

 

Nguyễn Đức Trạch