|
I.
Viết thư thăm con, năm cùng tháng tận. Viết xong, xóa, xé đi mấy bận. Mấy bận chữ rưng rưng, lạc dấu sai dòng. Mỗi bận một niềm quê, ngọn rau dền linh mẫn. Mắt lá đăm đăm từng trận gió khôn khuây. Khôn khuây tiếng khóc con khi mới chào đời đỏ hỏn. Khôn khuây sinh linh vẫn còn réo rắt núi sông nầy. Con nào hay huyệt đã lấp đầy. Huyệt vô chung vô thỉ òa bay. Gọn lỏn trò chơi của trời Cha đất Mẹ. Con ơi, nghĩa vô biên vô tận trong lòng tay. Lời huyết thệ tình reo theo lá thắm. Cố cựu thanh tân tung ngần ánh biếc. Tử biệt sinh ly vốn đã lâu rồi. Người bạn nhỏ! Cố lên! Chơi tất. Chơi tận cùng, chơi nghiệp chơi duyên, chơi bầm gan tím mật. Kiếp con người hà tất vô vi ?! Người bạn nhỏ! Cố lên! Sấm rền chớp giật. Trả nợ cái Không cái Có. Sá gì?!
II.
Viết thư thăm con, mòn hai con mắt. Một con nhắm, một con nheo, cho thật tròn con âm réo rắt. Con âm tươi đang trổ gió đòng đòng. Từng hạt, từng hạt nắng thơm, luống chữ cày con đường thẳng tắp. Từng hạt, từng hạt trổ bông, cho tháng năm gá nghĩa với bềnh bồng. Con có vui không? Vui đi nhé! Đừng buồn. Đừng thắc mắc, vì đời, không thể biết trước điều gì, không chắc. Chắc chi, thực, ảo, mộng, tràn lan mặt đất. Một sợi lông bay, oan nghiệt biết đâu chừng. Người bạn nhỏ! Cố lên! Cái lỡ nhớ thì nên quên, cái lỡ quên thì nên nhớ. Hãy quên tuổi tên. Hãy nhớ mênh mông mộng ảo, để mai sau bầu bạn với vô cùng. Người bạn nhỏ! Cố lên! Hãy quên khổ đau hoan lạc. Hãy nhớ cái Rỗng Không, để hồn nhiên khóc rống lúc tìm về...
III.
Tháng tận năm cùng, ngồi vẽ chân dung ngày mai ngày mốt. Ngày mai màu đen, ngày mốt cũng màu đen. Tận cùng đen là tận cùng trắng lóa. Con ơi, trao cho con hết đóa thương tâm. Thế kỷ văn minh cơ khí gầm gừ. Tội nghiệp kiếp người ngất ngư xương máu. Tội nghiệp tiếng ma tru quỷ hờn không nơi nương náu. Đau máu đá, buốt lịm hồn quê, chất ngất mịt mù. Tội nghiệp thơ ta, huyết đã khô, lệ đã cằn nghiệt ngã. Cắm cổ chạy mù đời. Đời chật quá biết mần sao! Xin lỗi giọt tinh ta. Xin lỗi giọt máu ta. Xin lỗi đường xa vạn dặm. Sóng biển trong lòng tay, mà sao nghe thăm thẳm quá chừng. Người bạn nhỏ! Cố lên! Đóa thương tâm đã rền trong ngực. Đất Mẹ trời Cha rực rỡ bi âm. Người bạn nhỏ! Cố lên! Hãy ôm hôn tháng tận năm cùng. Hãy ôm hôn chân dung mộng ảo, và, hãy cùng ta cười rất tươi như hoa nắng tinh khôi…
|