Những Cánh Hoa Đào

 
 

Vào mỗi độ thấy mai vàng rộ nở
Giữa bầu trời nắng lửa rực chang chang
Gió nồm đông lồng lộng mỗi chiều sang
Là báo hiệu Đông tàn Xuân tới đó

Xuân viễn xứ với mai vàng, dưa đỏ
Với lụa là xe cộ chật như nêm
Với rượu mùi, bánh mứt, với trà sen
Và với nóng làm hoen nhiều phấn sáp

Xuân thế ấy khiến bao lòng khao khát
Những xuân nào tươi mát của xa xưa
Có mưa phùn rải bụi ướp muôn hoa
Có lan, cúc, la đà sương lấp lánh
Và phơi phới những hoa đào khoe cánh
Nét trang đài trong gió lạnh thần tiên
Cánh hoa đào muôn thuở dễ nào quên

Lòng viễn khách gắn liền hoa với tết
Suốt bốn mươi năm mong chờ tha thiết
Được một lần xuân tết với quê xưa
Thì năm nay một thoáng không ngờ
Được thấy lại xuân xưa và tết cũ
Mưa bụi, gió may, sương mù vẫn đủ
Nồi bánh chưng to, nhỏ vẫn sôi ran
Tiếng lợn kêu inh ỏi khắp thôn làng
Chen tiếng pháo vội vàng trưa 29*

Có tất cả, tết, xuân, tình lưu luyến
Có họ hàng, thân quyến, xóm thôn xưa
Nhưng sao thấy lòng mang mác vẩn vơ
Chen lẫn lộn trong những giờ vui nhất
Hay nuối tiếc những êm đềm đã mất
Những ngọt ngào, hương sắc của ngày thơ

Nhớ mái tranh xưa, nhớ bóng cha già
Nhớ cô, bác, ông bà nay vắng mặt
Hay thương nhớ đứa em giờ đã mất
Nhớ cung vôi, khánh đất, nhớ cành đa
Nhớ đường Dền, đống Sái ** thoảng hương hoa
Nhớ bãi mía lau già tươi nắng sớm

Chưa đúng hẳn, nhưng có phần thiếu thốn
Những cội đào khiêm tốn dựa bờ ao
Cánh hoa đào mỏng mảnh đẹp làm sao

 

Đông Quan, 29 Tháng Chạp Năm Kỷ Tị

Minh Chân


*Tháng Thiếu
**Dền và Sái là tên hai nghĩa trang