|
17
bão tố một thời son trẻ
tay nào thắp lại tinh khôi ?
lăn qua mấy miền đỏ lửa
bên em , ghé một chỗ ngồi
xin em , chỗ ngồi khổ hạnh
tình thơ đọc suốt trăm năm
đời ta mang tâm vô tánh
niết bàn , cõi quá xa xăm !
thân trôi, bụi trần đã vấy
tinh khôi hồn mới phục sinh
trăng thu vừa đầy sắc nguyệt
đời ta, chuốc rượu một mình !
|