Ở Đây Quanh Năm Bốn Mùa

 
 

về sống trong thành phố này
- phải nói!
[đời tôi/ đời hoa] bốn mùa luôn hiện hữu
những cặp đùi no [tròn] săn chắc
những bờ mông bự
.. ám ngày

đêm!
[mặc dù khuôn mặt nàng luôn kề bên]
- lổi không nơi cặp đùi [no] tròn săn chắc
nơi bờ mông bự
mà bởi sự hoa/ buớm!
cứ bám đầu
cổ
mắt nhìn
tôi đêm

ngày
[đi tìm nguyên nhân sự [vụ] hoa/ buớm
ấy
.. quả chuyện bất khả tư nghì!]

vụ việc mơ mơ
hồ hồ
[như thế!]
khiến nàng ưa đánh đố các câu/ chữ
từ vô thức tôi văng ra (!)

kiểu “được ăn cả/ ngã về không”
- vậy rồi [!] nửa đêm về sáng
tôi lại ngồi kề bên khung cửa
dõi mắt về cuối chân trời [tâm sâu/ tối!]

…….
.. ban ngày
phía sau những mái nhà lô nhô
đời sống
- tôi!
dật dờ
              dật dờ

[luôn có cảm giác] người trôi

trôi

trên tầng không
đầu gối trên cặp đùi [no] tròn săn chắc
chân gác lên bờ mông bự

đở tấm lưng tuyền mây
nước

dễ thường!
lúc để mặc cho mình phiêu!
nàng [liền lầm lũi] men theo đường mòn
.. lên non!

phải thét lên: “.. hey you! stay with me..“
………

thì mới biết chắc còn sống!
mới hiểu
rằng- tất thảy sự kiện
hình [nhân ảnh] ở đây
hu huyễn hết!

[dạ] vâng!
lổi không noi cặp đùi [no] tròn săn chắc
nơi bờ mông bự
……
chuyện về bốn mùa luôn hiện hữu
- trong thành phố này
về khuôn mặt nàng luôn kề bên

và tôi bị ám [thường trực] đêm
ngày
- bởi vì sự hoa/ buớm
vẫn là câu chuyện có thật hoàn toàn!

 

Vương Ngọc Minh