|
Trầm Tử Thiêng, tên một nhạc sĩ ngày trước của miền Nam, là một cái tên lạ. “Trầm Tử” nghe có vẻ trầm trệ, bi ai nhưng rồi “Thiêng”, bay bổng, cao vút..
Tôi có duyên với một tác phẩm của nhạc sĩ này.
Vào mùa Xuân năm 1973 (Tết Quý Sửu), cả nhà quây quần nghe nhạc Xuân, trong đó có bản “Mùa Xuân Trên Cao” của ông. Khi đó tôi chú ý đến câu “Quê hương trong thời đau thương, mùa Xuân chia ly là thường…”
Sau Tết, em tôi nhập ngũ khi chưa đầy 18 tuổi. Học quân trường xong, ra đơn vị chắc chỉ mười mấy ngày thì em tử trận. Lúc đó đã qua Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, mặt trận Cao nguyên tương đối yên tĩnh, gia đình còn nhận được xác của em. Khi mất em tôi vẫn chưa đầy 18 tuổi….
Từ đó, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe bản nhạc này và dõi theo cuộc đời khổ nạn của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng.
Trời bây giờ trời đã sang Xuân
Anh và mai ngủ bên bìa rừng
Chờ giấc ba mươi mộng ảo
Mùa Xuân vẫn đẹp vô cùng
Nếu xuân này môi em còn hồng
Tình Yêu nào chợt về đêm xuân
Ta cần nhau, gặp nhau vài lần
Nhìn én bay qua đầu núi
thì xuân đã ngập trong lòng
Thương anh vào những ngày lập đông
Quê hương trong thời đau thương
Mùa Xuân chia ly là thường
bao nhiêu khổ nhục tủi hờn
Hát lên nhân loại
Trả buồn cho đông.
Trời bây giờ trời đã sang Xuân
Ta nhìn nhau tình yêu thành gần
Mộng ước xanh như màu cỏ
Dù bao lửa hạ đông buồn
Mong Xuân này em vẫn còn Xuân.”
Nhưng năm nay tôi được nghe và nhớ thêm một câu nữa trong bản nhạc: "Cùng xuân quên hết những chuyện buồn năm đã qua..." 52 năm rồi, mong nhạc sĩ và em tôi vẫn còn xuân!
Xin ghi lại ít dòng để nhớ nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng và Hải, em tôi./.
|
|