|
I.- Bàn giấm
Bàn giúi
chuyện ông lê gót đi tìm…
lãng du…
*****
II.- Mười năm ông:
“Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa"
Bỏ cả rong rêu…lại chốn ta bà
Bỏ trăng tỳ hải...đi về ngã ba
Đến nơi cố quận...hết đời du côn.
Mà ngủ quên trên lá hoa cồn...thiên thu!
CÓ THỰC MỚI VỰC ĐƯỢC ĐẠO
Không ăn, không đạo là thường
Có ăn, có đạo mới là cao siêu
Theo đạo đâu phải theo liều
Lấy tôm đổi tép, tôm nhiều mới khôn
Lấy ăn vực đạo là môn
Đốn ngộ lập tức, khôn liền một khi
Chứ không phải lấy chân, lấy thực
Mà xây đạo bình thường nhân luân
Đạo nhân luân, đạo thường thường
Mới cầu cái thực
để vực đạo con người
thành nhân !
TIẾN SĨ KHÔNG HỌC
Đêm ấy là cái đêm gì…???
Cái đêm phó tiến sĩ…li bì cơn say.
Say giấc kê vàng…say giấc mơ hoa !!!
Sáng ra…bừng con mắt…ậy…tiến sĩ đây.
Cần chi học…
Cần chi lớp…
Cần chi thầy !!!
Cần gì luận án…
Cần gì luận văn…
Cần gì cái mới mà vặn vẹo nhau chi !!!
Người thi…người học…bằng cũng bằng giấy !
Không học…không thi…ta cũng có giấy làm bằng !
Hai ta cũng bằng nhau…toàn bằng giấy !!!
Giấy má…ừ má ! ừ má !...ừ má đấy !
Cũng cùng đồ mả…cúng đồ ma !!!
VÔ THƯỜNG
Cúc em cài hờ hững
anh lững thửng
hớp làn dư hương
mà thương chút vô thường
gió bay…!
GIÁC NGỘ I
Yêu em
Anh muốn tặng cả cuộc tình
Nhưng còn ngại cái điều vô minh
Cho anh xin rút lại chuyện chúng mình
nghe em !
GIÁC NGỘ II
Dây oan em muốn buộc
Sợi tình em muốn se
Thờ Cha Kính Mẹ
Chuyện chúng mình
nghe anh !
GIÁC NGỘ III
Biết tu là cội phúc
Tơ lòng vẫn mong manh
tại ngã ba
lòng lại không đành !
|