|
Nhìn màu thu rơi dần theo từng chiếc lá bay bay ngang qua mặt người bất động im lìm, lệ xanh ai rơi thương tủi niềm đau nhớ thương hoài một địa ngục xa xôi.Trời chừng như đã muốn rơi chiếc lá cuối cùng còn níu kéo trên cây như ta đã không thể giữ lại nhau trong lần lửa chia đôi ngày ấy. Anh vẫn giọng cười muôn thuở tái tê, cũng không nở đành lòng giam hảm trái tim em vào u tối, tay hãy còn siết chặt tay nhau sao thẫn thờ rơi lệ để em ngẫn ngơ lòng không đếm nỗi bước thời gian với trống trải đơn côi... Ai hát cho ai giữa gió chiều...
Ừ thôi nhé chỉ là ngần ấy trong cả một thời rong ruổi miệt mài với cuộc sống để rồi giây phút chạnh lòng nghe chim hót trên cành bỗng thấy dỗi hờn yêu thương. Chiếc lá thu vàng hay chiếc lá xanh trong định mệnh rơi giữa tay em một chớm thu nào đã chợt phai úa một sắc màu tình yêu lỡ làng ngang trái cho ngập ngừng lệ xanh phơi trải muôn nơi. Anh đã chẳng thể nào giữ nỗi tim em đơn côi trong vòng tay gầy lạnh giá của tàn thu lỡ muộn giăng mắc những trớ trêu yêu nhau từ độ xa nhau. Em thì sao đành nguôi quên ân tình một thuở xuân xanh nên cuối cùng cũng là lời ấy, thôi nhé anh, dù đắng ngắt vị ngọt hôm nào tan nát cả trời thu lặng lẽ ngát trong. Anh còn nhớ thiết tha đành cũng quên thôi chất ngất chiều thu em khóc trong anh tím cả khung cửa căn phòng nâu hôm đó. Mái tóc em dịu mềm chơi vơi trong ngọn gió thu khiến anh ngậm ngùi tiếc nuối có lẽ nào cuộc tình này không thể dài hơn một chớp mắt ngan ngát môi cười sâu sắc của vô thường cuộc sống chúng ta. Rồi anh càng thêm đắm đuối say mê cái háo hức một thời ngỡ đã ngũ quên nơi khuất lấp tâm tư trong mải mê trôi nổi cuộc nhân sinh nên rồi anh đã nâng niu yêu dấu khôn cùng. Sống một giờ này anh đã cùng em tựa sống nghìn thu hết mực khắc ghi dấu tích vĩnh hằng ”ta yêu nhau” mãnh liệt khôn cùng... Rung chuyển đất trời xanh lá đổ...
Thật đắm say ta càng thấy mênh mang xao xuyến nên càng quyết liệt mõi mòn hơn với từng đợt sóng trào dâng tình yêu lai láng trong từng ngõ ngách hồn ta. Nhìn những phút giây anh run rẩy tái tê khi gửi trọn cái thế giới tâm linh vào tận vô ngần sâu thẳm trái tim nhạy cảm nồng nàn của chính em. Em hạnh phúc tột cùng trong những xẻ chia mặn nồng ấy với lặng thầm xót xa quá trớ trêu trong sự lỡ làng nên sẽ trân trọng mãi thôi vì thật là quí báu vô vàn, anh biết mà có phải thế không anh?...Vì chính anh cũng đã mõi mòn tìm kiếm cả đời cô đơn lãng tử một bóng hồng nhan có thể gửi trao chút tình tri ngộ cho thỏa ước mong. Anh vẫn thường nói em quá đơn sơ, mong manh như sương khói nên dễ tan biến nhanh trong biển đời mênh mông quá nhiều những phiền lụy. Anh xót xa thương em lênh đênh một kiếp má đào nên hay vẽ mộng đưa ta vào thế giới hoan lạc của tình yêu xoãi cánh trên những vần mây dành riêng dâng hiến người thơ. Đáp tạ ân tình lai láng của niềm thương mến thâm sâu em như mặc lòng cũng đành dâng trọn hồn thơ quấn quít yêu dấu bên người cho trọn một đường tơ... Để lệ xanh buồn theo gió vương...
Trời thu vàng đẹp như mơ ngày anh đến giao lời hẹn yêu muôn kiếp cùng em nay càng thẫm buồn ủ ê chết lịm khi nụ hôn giả biệt chợt rơi rụng trên mắt môi em đẩm ướt lệ xanh. Càng siết chặt nhau trong xoáy sâu thương mến ta càng xót xa đau đớn trong gầy rạc hao mòn như chiếc lá thu rơi. Không thể bên nhau ta lại còn thêm yêu nhau tha thiết hơn trong oái oăm cay nghiệt của môt sự mãnh liệt muộn màng. Cái khoảnh khắc đất trời đó, ôi cái khoảnh khắc dịu dàng bất tử nơi chốn vĩnh hằng của trái tim ta mãi mãi yêu nhau anh nhỉ! Thu vàng ta yêu nhau, thu tàn ta rời nhau, đã đành phải lỡ làng ngơ ngác với tình thu xa khuất dặm ngàn. Tiếng thơ buồn anh còn vọng mãi tim em cái khát khao tha thiết ẩn sâu luôn day dứt cả đời anh trong niềm đau hằn nét cô đơn lạnh lẽo đến kinh người. Chừng như nghe đồng vọng đâu đây nơi bóng lá thu rơi âm vang cõi lòng anh tê buốt thịt da em trong im vắng thanh âm của nhịp đập trái tim mình hơi thở sau cùng đêm hôm ấy. Biết là chính nơi này sự kết thúc sẽ khởi đầu trong lặng thầm tê tái nghiền nát đôi ta nhưng cuộc sống sẽ chổi dậy nảy sinh hoa trái, nên mặc xót xa lòng ta day dứt với bao khoắc khoải ly tan, bản hợp âm này vẫn dạo khúc hân hoan vô tận. Đường đời dài thẳm mù khơi xa ta sẽ phải đi cho hết cả đời ngậm ngùi chờ đợi luyến thương, dù chỉ là một thoáng mơ qua của phút tình cờ chạm nhẹ đường tơ oan trái, cũng vẫn chờ nhau mãi thôi...Phố buồn chôn kín mảnh tình trôi...
Anh quay gót vào cõi thu vàng võ trên đường băng dài thăm thẳm mịt mù khi em về lặng lẽ với trống vắng hoang vu để mãi mãi là nghìn trùng xa cách nhớ tiếc khôn nguôi. Em nghe lạnh đến tê lòng với ngọn gió thu đến muộn sẽ không còn có anh ân cần choàng nhẹ vai em cho đủ ấm. Và rồi nghe đâu đây cái chớm lạnh sắt se buốt giá của mùa đông, em rơi vào đêm tối triền miên nhớ nhung da diết muốn buông mình an nghĩ bên tuyết lạnh ngàn năm. Nhưng em cũng biết là không có gì quan trọng hơn tình đôi ta nên em sẽ vì nhau mà giữ trọn sắc hương cuộc sống bởi ta yêu nhau nên đành phải rời xa nhau, anh hỡi, cố nhân!
...Chén ngọc buông rơi giữa đọan trường...
|
|