Cành Hoa Trắng

 
 
 

Trầm hương ai đốt bên đời
Để cho người ở lưng trời quạnh hiu.


Trong hương trầm lan tỏa giữa đời thu, người ơi, ta chợt nhớ màu sương khói mong manh thoảng nhẹ chiếc lá nào rơi xuống tay ai với một khúc tình thơ ( mỗi một lời ai, người dệt mấy vần thơ cho mắt ánh môi cười, cho lòng lại nở hoa, cho vòng tay gầy ôm síết bờ vai )...

Mỗi khi tôi nhìn anh thầm nghĩ sao” ta yêu nhau”, anh chỉ cười buồn với tôi trong ánh mắt xoáy buốt rồi khẽ khàng buông nhẹ lời thơ như chính anh chưa hề có trong cái thực tại với nỗi đau thân phận nghịệt ngã và lạnh lùng này vậy. Giống như ta đã lao thẳng vào nhau nồng nàn cháy bỏng trong cái muộn màng của sự thiết tha khép kín cả đời.

Ta là một trong từng hơi thở nhẹ
Trong từng lời nói tiếng yêu thương...

... Ta là một giữa khung trời gió lộng
Giữa trần gian đầy những lớp bụi mờ
Giữa ngất ngây của chùm nho chín đỏ
Giữa dòng đời lồng lộng ánh trăng mơ...

... Không ngập ngừng dù cho trời mưa bão
Ta biết tình vẫn đứng đó ngàn năm.


Ta yêu người và người yêu ta – đừng hỏi tại sao mà hãy để tình yêu trả lời nghe em! Anh cũng thường bảo tôi hãy thì thầm cùng anh để hồn thơ anh dạo khúc thiên thu kỳ ảo với cuộc đời mà anh từng mơ ước. Tôi chỉ có thể mỉm cười thinh lặng bên anh, và với tôi đó là niềm vui, một thóang qua trong khoảnh khắc thật tình cờ. Một hạnh phúc – đau thương mà tôi đã lĩnh hội cả đời để được thấu hiểu chỉ trong giây phút rồi yêu thương trọn vẹn cho hết khỏanh khắc ảo diệu đó mà không hề hối tiếc.

Tôi đã gặp anh trong tích tắc đời tôi không ngờ nhất để nói tiếng “yêu thương”, khi lòng tôi đang trải rộng với khung trời mênh mông ngàn phương. Tiếng thơ dạo đó như người bạn thiết luôn quanh quẫn bên tôi, với bao trầm lắng những nhịp điệu tình thơ, ý thơ cứ sóng sánh chất ngất trong cõi hồn tôi, dù chỉ là tâm tư của những người xa lạ mà sao cứ âm vang lạ thường kỳ dị! Niềm vui tôi khi nhận lảnh được cái nỗi niềm sâu khuất tận trái tim người như chính cõi lòng mình đang ngân vọng thiết tha tưởng như cung đàn bất tận nuôi dưỡng những âm thầm hắt bóng bên đời. Để đôi lúc ai kia cũng chẳng còn là chính mình khi chạm vào hư ảo một tình yêu. Bóng người xưa, biển đêm, đã thôi vỗ sóng thênh thang bến đời ai gieo neo nhiều nỗi bão giông, đã chẳng còn che khuất những lát roi đời còn hằn dấu trong tim. Ôi trăm năm vệt khói sương mù những đâu!...

Có nghĩa gì khi bước chân anh còn ngập ngừng bên nhịp cầu thơ để cho ai phải qua cầu” lệ xanh “. Cái niềm đau ấy, tôi nữa như muốn níu giữ như một ân tình của kẻ hồng nhan tri ngộ muộn màng và nữa như cam tâm chối bỏ thật phũ phàng ác liệt cái suối mát tình yêu người vừa ban tặng. Tôi nhìn thấy dáng ai xưa, giữa vườn đêm lồng lộng bước chân về, như khởi dậy muôn sức sống mảnh liệt trong từng phút giây của thế giới quanh đây bên thềm cũ rêu xanh cỏ úa, vẳng tiếng cười hoang lạnh tê tái hồn ai. Tôi như muốn ôm trọn nỗi đau thân phận trong khoắc khoải sâu kín trái tim anh vào tận tình yêu tôi đơn sơ êm dịu cho an hòa một kiếp lênh đênh. Bởi cõi đời mong manh này cần được sống để “ yêu thương”. Vì dù cho thế gian này vẫn còn nhiều ranh giới để nghi kỵ hận thù, hay nhỏ nhen oán trách nhau ta vẫn còn sâu tận đáy lòng nhau một tình cảm thắm nồng muôn kiếp không phai. Nên hai kẻ xa lạ như ta ngày đó, có phải thế không anh, sẽ như là đôi bạn chân tình trân trọng gửi trao cho nhau những niềm yêu mến thâm sâu dù là kề cận bên nhau hay cách biệt muôn trùng.

Dù anh thường hay siết chặt tay tôi thầm nói: “ Trận Đào Hoa, em giam ta chặt quá. Để ta không còn tìm được lối ra” rồi khẽ thở dài trong ánh mắt xa xăm. Tôi vẫn biết nếu phải xa rời nhau mai này thì hẵn là do những trớ trêu trong cái nghịch đùa tai quái của số phận này mà ta không thể chối từ, nên chỉ có thể lặng đau bên nhau trong thương nhớ chìm sâu và thấy được “gặp nhau đã khó, chia tay nhau càng khó hơn”. Để mãi hoài giữa hai ta là thăm thẳm vực sâu không bao giờ với tới, là tìm nhau trong vô vọng tuyệt mù như chiếc lá thu xưa anh lãng tử rơi xuống đời hoa em nữa kiếp phong ba “Ta như chiếc lá rơi / Tìm em trong cơn lốc”. Cho nỗi đau anh làm ánh thu kia tím mãi những chiều mưa nơi ấy, khúc”Tâm Giao”, ta quên hẵn trần gian xa lắc bụi mờ ( Cô đơn lạnh, tim ta mở ngõ. Hoa Vô Thường, xanh biếc chờ trông./ Trà Mi tàn, bóng em đâu mất. Nàng ơi nàng, tê buốt tim anh.../ Trăm năm sau rồi ngàn năm nữa...Có ai biết đâu người lãng tử. Có ai tìm một đóa Trà Mi... /Tháng năm qua ta nằm hóa đá. Tim vẫn còn rỉ máu vì ai).

Có phải không trời đang thu nên lá rơi đầy trên vai áo tôi nhưng nào đâu tìm lại được chút hương xưa muộn màng trong cánh chim bay mõi cuối trời xa. Bao niềm vui xưa sương khói phủ mờ, cho bóng mộng chìm vào hư ảo phù vân, nên âm vang mùa thu trong từng chiếc lá rơi ngỡ ngàng vọng lại nhịp chân ai sóng bước hôm nào. Tôi dường như chợt thấy bóng ai nơi khung cửa mùa thu chưa thể nào khép lại nỗi vấn vương, bởi áng mây chiều vẫn còn mãi lướt qua một cõi trời bao la vô tận ( Ai đi xây một suối thơ. Để người tắm giữa bến bờ lệ xanh ).

“Người cao ngạo vì ai ở ẩn Cũng loài hoa nở muộn vì ai”

 
 

Vương Anh Đào