Gió Qua Ngày Xưa Ấy...

 
 

có lúc lòng đã thay
mà đường về đọng vọng
có lúc hồn vẫn say
mà tình đau lồng lộng

ngọn gió hoang vu chợt vương lời đã hẹn
trải tình yêu thầm lặng nối bờ xa
ngày xưa ơi...chuếch choáng...bởi phôi pha
mà khoảnh khắc trót qua ...là vĩnh viễn

nắng thiết tha vẫn bềnh bồng ngõ cũ
lối đi về ...mãi nóng bỏng câu thơ
thu đã là dòng suối mát tinh khôi
hồn lãng đãng nghe ngày qua rạng rỡ

dẫu thầm lặng.. .có là đêm vắng lặng
mà với đời...
chẳng lặng...cũng phong ba
hương sắc nào vương vấn mãi kiêu sa
chân tình ấy...mênh mông vào thắm đọng

mòn bước chơi vơi...lắng sâu niềm rộn rã
nhìn hoang vu...nguyền ước ...chút phiêu du
phải hẹn trời cao...đằm thắm gió về ru
nghe rất thật...xôn xao...lời thác vọng

mở khoảng trống...ngỡ vùi tan cách trở
thoáng ai xưa...vời vợi...tím mây trời
như dội trăm năm
nhè nhẹ đến vô cùng
đắm vào gió...ta cùng ai...nỗi nhớ...

 

Vương Anh Đào