|
1. Tiếng vọng núi rừng.Ta đã trở lại nơi này vào những ngày cuối năm khi tiếng gió chiều mơn man thổi nhẹ từng chiếc lá thời gian bay lướt ngang qua miền trời xanh ngăn ngắt, đã tức thì trổi dậy ngân nga lòng ai khúc tiếu ngạo giang hồ tiêu cầm hợp tấu năm xưa như là còn đọng vọng nơi rừng núi cỏ cây này mãi hoài không thể tiêu tan. Có phải
..." Thiên trường Địa cửu hữu thời tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ..."
Lý Bạch
Ôi, thật nhớ nhung trên bến đợi hôm nào ai mộng ước người quay gót tìm về gom lại mảnh trăng huyền dịu nơi thuyền cũ hong chút dư âm còn vương víu tiếng tơ đồng. Dù tháng năm qua người đã bạc trắng phong sương cũng vẫn sẽ về đây nhẹ thầm vuốt lại mái tóc người xưa bạc mầu sương gió với nhân gian. Dù đã bao phen trăng khuyết lại tròn ròng rã bao nhiêu năm qua ta cũng sẽ nơi khung cửa thời khắc này chờ đợi và tiễn biệt nhau trong khúc thiên thu lỡ làng đoạn nỗi. Có bấy nhiêu phong sương trên muôn dặm nẻo lênh đênh ta cũng thấy như dịu êm lắng đọng trong miên man thầm thì thấm đẫm những ngọt ngào cay đắng lẫn mặn mà chua xót của đời người cùng với ai kia. Nhớ xưa, cá nước gặp nhau, tưởng là bèo mây tương hội, ai có thể ngờ vàng đá kết trao những mong trăm năm kết một chữ đồng, nào biết nhân duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi! Người thênh thang trao ai một đóa tình hoa sắc thắm rực hồng tựa trái tim yêu ngan ngát hương nồng cho má đào mang ánh phù hoa. Người lại quay vào thiên thu tịch lặng với những yêu thương còn dở dang vương vấn nửa bước phong trần lận đận với trăng thơ...
Bỗng dưng xa mờ từ dạo nọ nay chợt trở về nơi dấu tích trần gian đây với nghênh ngang một nỗi chơi vơi trong gang tấc những con người phải mang mệnh biệt ly với buồn thương một thời yêu tha thiết mặn nồng lẫn đắng cay.
2. Con Tim Hắt Bóng. Khi con đường dài ra trong hoang vắng lầm lũi với cái lạnh gay gay của những chiều vừa tắt nắng, ta như thèm được sánh bước thong dong dọc theo những hàng cây đứng xanh xao thả mảnh hồn về phía chân trời xa mênh mang những cánh chim bạt ngàn. Trùng trùng vạn dặm khuất nẻo với mây trắng trời xanh dẫu rằng ví như có tìm về đi nữa thì biết có còn được nguyên màu của thuở ấy chăng! Nghĩ đến thắt lòng nghe như trong ta từng bước chân thân thiết trầm lắng âm thầm khuất sâu vẫn song song tồn tại bên nhịp đời hối hả của thời đại hôm nay rồi cũng sẽ dần rơi từng cánh nhỏ để hòa quyện vào mông lung tịch tĩnh của muôn đời nao. Dịu vợi, mông lung như trong màu chiều có đẩm chút khói sương của thoang thoáng bao nhân ảnh là ngẫu nhiên tình cờ lúc đến lúc đi vẫn vẫy gọi ta muôn đời thắp sáng một cõi con người đầm ấm chứa chan. Chỉ là thế đó, là một sự ráo riết lên tiếng của con tim hắt bóng thời gian lên khung cửa đời sống mà ta một đời đi qua không thể thản nhiên. Có những khoảng trắng cách biệt đến tê người cũng không thể cầm giữ nỗi những đắm say day dứt trong lòng biết bao hoài vọng về những dấu vết còn hằn trong những khoắc khoải của thanh xuân thật xa thật nhớ. Miệt mài trong thác lũ ùa về từng buổi chiều vàng ánh lao xao những bước chân hoang mang gần gũi đến vô bờ nhưng xa xăm tít mù khơi. Ai vội lật lại từng trang đời khoắc khoải những niềm riêng trong cùng tận hoang vu mịt mù nên chi đời lung linh dở mộng tỉnh say ta lần theo bước cũ biết người thuở xưa. Ôi một thoáng phù du trong tiêu sơ năm cũ như chơi vơi nơi tầm xuân hoa biếc nhớ hạc vàng, khung cửa nhỏ mây trời xanh thẳm vẫn ngàn năm dìu dặt khúc thiên thu. Một tiếng ngân dài vô vọng “ mộng tri âm ray rứt suốt trăm năm”, dẫu hoang đường vẫn hằn nỗi quạnh hiu trọn kiếp phù vân nơi lòng người lữ thứ...
3. Tri âm, bóng tà huy nơi chốn hồng hoang.
Ai lật trang đời ta dở mộng tỉnh say. Theo dấu xưa ta biết người thuở trước. Hoàng hôn say mơ u uẩn phù vân. Để ngàn năm hằn vết tim phai.
Về thăm lại hồn thơ xưa nghe tha thiết cánh buồm xa giăng thuyền viễn xứ để lòng ai biển đêm ngày ru giấc trùng khơi. Bến Tầm Dương ẩn hiện nơi mờ khuất chút nhạc lòng người thỗn thức một đường tơ chơi vơi. Xa khơi xa đong đầy nỗi nhớ trong triền miên hạnh ngộ buổi tà dương cho mây bay suốt nẻo chân trời. Nơi lầu vắng nghiêng lòng soi bóng huyền hoặc ánh trăng xưa lời hẹn bên đời.
Người nơi ấy tuyết rơi lạnh giá còn vương vấn bước chân mòn hoa thắm tình thơ. Ngọn đồi xanh còn thổi mãi giấc nồng nàn quyện thắm người mơ. Hòa khúc dâng đời nơi ngàn mây gió lộng u uẩn hương nồng say phút ngẫn ngơ. Ánh trăng tan hoa mộng phủ rêu xanh cho lòng ai muôn kiếp thẫn thờ.
Thôi cũng đành,
Ngỡ ngàng nữa kiếp phong trần. Dưới trăng cầm nguyệt một lần xót xa. Hoa xưa nhỏ lệ giang hà. Giăng mờ sương khói nhạt nhòa nẻo thu.
4. Cạn tình
ai níu vội chút mây trời phiêu lãng
xoa dịu lòng ray rức nỗi cô liêu
ai chẳng ngại gió lùa qua nẽo vắng
thổi khúc nhạc đời tìm bóng vườn trăng
hồn đắm say ai mở ngõ thiên đường
trải mảnh phù vân bên bờ hiu quạnh
cánh vạc chở buồn trăn trở mù sương
ôm ấp con tim nữa đời đơn lạnh
lòng hững hờ ai chạm cửa vườn hoang
dây tơ hồng rơi phủ nhẹ đường mơ
hoa ngàn năm khai nở bàng hoàng
ngây ngất hương đời thắm đượm trời thu
chia lẽ đôi bờ tình đẹp vì sẽ tan
như quỳnh hương hoa nở muộn trong đêm
ta cạn chén tương phùng hay ly tán
giấc mơ hoang ngơ ngác vẫn dịu mềm
5. Giã biệt
người trở lại nơi hoang tàn
giữa bụi tro và đất đá
tìm em nữa bóng hồng nhan
nụ hồng tuyết trắng mênh mang dấu đời
nữa nghe mây phủ lưng trời
nữa ôm hiu hắt một thời ngũ yên
người căng một cánh buồm
lướt thẳng vào phía trước
hóa thân cơn sóng đại dương
tìm em bóng nhỏ muôn phương thẩn thờ...
dấu chân
ngày cũ xa mờ
hư không ngân
vọng tình thơ nồng nàn
thôi ta
lở cuộc phong vân
về ôm
hiu quạnh phai dần dáng xưa...
|
|