Nắng Xuân Sơn

Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành khôi lệ thủy can

Lý Thương Ẩn

 
 

Nhặt tơ trời hong vàng cơn mộng cũ
Giũ rêu xanh ấp ủ dáng thơ xưa
Năm ấy ơn người gởi gió tình thu
Khúc hoan ca gieo nụ biếc tầm xuân
Ánh hồng phai một thuở trải bụi mù
Phương trời xa mây trắng rắc nghìn năm
Cỏ khô nung giăng lòng người cô lữ
Lạnh tàn tro ướp giữa buổi hoàng hôn
Nắng xuân sơn rọi sáng đáy sông Hằng
Mảnh phù vân nhẹ vướng cánh chim bằng
Thả trong nắng màu ba đào xuân sắc
Thời gian nan người mở hội phong vân
Lối cũ tim hồng lòng chợt bâng khuâng
Gió sương rơi day dứt những muộn màng
Cho vườn xưa chổi dậy bóng thanh tân
Để ngàn năm mây trắng mãi tình xuân

 

Vương Anh Đào