Người Em Vườn Thúy

 
 
 

Thời gian như nước trôi qua cầu.
Những cái bền lâu là những gì sâu lắng.


Thuở đó, vào một thời xa lắc lơ, tôi được sinh ra và lớn lên nơi này, tôi không thể không mơ- một giấc mơ như thực. Và lúc nào cũng thế, tôi luôn ấm lòng khi nghĩ rằng cuộc đời này có bão giông tan tác phân ly nhưng rồi cũng sẽ có một ngày mai ánh hồng rực nắng.

Một “Hoàng Hạc Lâu”(tạm gọi như thế với tôi ) mà tôi đã từng gặp gỡ khi bước chân vào đời đã mở ra cho tôi một thế giới kỳ ảo muôn màu với những con người ngời ngợi thanh xuân “tóc xanh mắt sáng” mang trong tâm bao nhiệt huyết rực hồng chan chứa một tình yêu lồng lộng hướng đến tương lai.Họ gắn bó cùng nhau thật dễ thương và trong sáng biết bao. Rồi bảo giông cuồng nộ. Trong chớp mắt, tất cả như mây khói tan biến trước sự ngẫn ngơ tiếc nuối của hồn tôi.Những cánh chim bay tan tác theo những hướng đời thẳm sâu mờ khuất, không hề hay biết rằng bóng mình đã in sâu xuống lòng hồ xanh thẳm nên để lại nơi này mây trôi bàng bạc ngẫn ngơ (Sóng xưa từng lớp vơi đầy /Triền sông ta đứng phương này bão giông) .

Một cõi mênh mông lao đao chìm nỗi!
Một chút tình thân như có như không!


Năm tháng nào cách xa trôi biền biệt cứ như trôi đi mà không thể quay về ! Để lòng ai nao nao thầm nghĩ “ Ôi, những cánh buồm viễn xứ” ngày đó giờ đã ra sao khi xa khuất ngàn khơi !...

Chợt đến một hôm, bến xưa rộn ràng với bao mừng vui tương ngộ, tôi đã gặp lại vài gương mặt thân quen ( dù không là tất cả, nhưng đã là tất cả trong tôi ).Tạ ơn đời và tạ ơn người !Không gian thật vui nhưng vẫn đọng lại một nỗi gì quá thiết tha trầm lắng.Đôi mắt ngày xưa lúc này đây như thấm đẫm cô liêu khiến lòng ai bâng khuâng xao xát một nỗi niềm thương nhớ xa vời (những cánh chim bạt gió biết có vượt nỗi trùng khơi để bay về cố hương nối lại những bờ vui hay không nhỉ?). Một niềm hoài vọng trong đời . Một chớp mắt ,đã ba mươi năm trôi quavới bao bể dâu tang thương trên mặt đất này ,mỗi lần ngang qua ĐHVK của SG xưa, tôi vẫn thấy một “Hoàng Hạc Lâu”sừng sững giữa hồn mình (Nhật mộ hương quan hà xứ thị ...) với bao bâng khuâng về những hình bóng cũ. Những tình thân như sương khói mong manh sao cứ âm ỉ mãi trong hồn tôi để giờ đây bỗng trổi dậy trong phút giây tương phùng hôm nay.

Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm ấy ,bạn đến cùng tôi thắm thiết xa xôi lắm .Cái âm vang của thời khắc đó ôi thật dịu dàng khốc liệt làm sao! Rồi mịt mù như gió như mây. Một điều đơn giản nhưng với tôi lại không dễ dàng là hãy thả trôi đi cùng năm tháng, và đi tiếp con đường tôi đã chọn. Nhưng tôi không thể nào quên lại quyết liệt nhớ khôn cùng trong muôn trùng khoảng trống cô liêu (Không gào thét được như là bão / Lặng lẽ buồn thôi cũng bạc màu).

Rồi mỗi lần xuân đến, vạn vật thắm tươi, tôi lại lãng đãng lao xao với vạt nắng bên chiều nhớ thương một thời áo trắng tung bay (Phải chăng tiếng gió bên chiều /Của nghìn xưa đọng ít nhiều hương xuân) Thoảng trong thinh không lời ai nói năm nào như còn đọng lại cuối trời xa nên trời xuân cũng phải lạnh buồn (Lời ai nào phải tan theo gió /Còn đọng trời xa những đám mây). Ảo tưởng thời gian sẽ phôi pha nơi cõi lòng tôi màu kỷ niệm của ngày xưa ấy, nhưng hạ đến – thu sang – rồi đông về, tôi chẳng thể nhạt phai (Sắc không vây hãm bốn bề/ Em còn giữ chút đam mê chốn này ). Giá như ngày ấy “đừng say “ thì có đâu “vị ngọt thấm cay” đến giờ …

Nên dù muốn hay không, dù như là đuổi theo gió, “ Hạnh phúc –Khổ đau “ ấy vẫn là quà tặng quý giá duy nhất mà đời sống đã trao tặng cho tôi trong chốn này vậy.

Những lần tương ngộ, những phút trùng phùng, dù là ngút ngàn bên kia một đại dương xa vời vợi (ĐÊM nay ta rót niềm dâu bể /MỜI cỏ cây về chia cho vui ) hay bên này một đại dương sâu thăm thẳm (NGHIÊNG ly đỗ rượu tràn tay / SAY ngàn sóng dữ trả ngày trẻ thơ ) nỗi nhớ cứ vuột tràn khỏi con người tôi trôi chảy thiết tha.

Một niềm hạnh phúc vô biên khi tâm nguyện đã thành!
Có phải chăng, tiếng một con chim khi lao mình vào bụi mận gai không phải là một tiếng kêu bi thiết não nuột mà là âm vang một bản tình ca tuyệt vời về con người và cuộc sống.Và chính nỗi hoài nhớ về những con người xưa trên mảnh đất ngày nào đã là ngọn lửa. Một ngọn lửa hồng trong tâm hồn đã giúp tôi có thể bước qua những gian nan nghiệt ngã cuả đời sống mà vẫn an vui. Nên kỳ diệu làm sao những gì là oan trái điêu linh trong cuộc đời tôi bỗng trở thành yên lành mát dịu khôn cùng. Và nương theo đôi cánh thời gian hồn tôi mong gửi về chốn thăm thẳm mù khơi nụ hôn của ngọn gió đêm hoang vu. Và mãi mãi ở góc đời kia,dù bảo giông vẫn còn đâu đó, tấm lòng ai vẫn rạng ngời một nụ cười đơn sơ, một ánh mắt vời vợi thơ trẻ.

Và tôi cũng hiểu rằng “Bàn tay đã dâng hiến hoa hồng bao giờ cũng ngát mùi hương. Cho dù bàn tay ấy có đẫm máu vì gai thì ngay chính những giọt máu kia cũng thơm mùi hạnh phúc.”

 
 

Vương Anh Đào