|
Tôi lang thang trên đường về nhà chợt nhận ra mình đang bước qua cầu nên đưa mắt nhìn xuống dòng nước hình như có vẻ yên ả rồi bâng quơ trong lãng đãng nhớ( mà không biết ra sao nữa) mấy dòng thơ của Apollinaire
...Sous le pont Mirabeau coule La Seine
Et nos amours
Faut – il qu’il m’en souvienne
Và tự dưng thắm đượm cả tấc lòng ai một nỗi khoắc khoải trong chìm đắm lung linh một mặt trời đỏ rực tận phía xa xa, một chiếc thuyền con bé tí lơ ngơ, một đám lục bình trôi dạt liu riu. Sao đẹp đến độ nao núng tâm hồn mà buồn lạ lùng ngơ ngẫn mãi nơi ta bởi cứ xao xuyến lòng nhớ tự ngàn xưa đã có những tình yêu trót đã đi qua mà vẫn như còn đang hiện hữu trong đời sống nhân gian này...
Chưa gặp mặt, tôi đã thấy tên bạn trong trí nhớ nhỏ nhoi này thật khiêm cung mà lại rất đỗi mênh mông, ấp áp một tình cảm cao rộng thâm sâu bàng bạc đã bao lần nâng nhẹ hồn tôi. Thật lạ lùng kỳ bí vì tôi không thể nào hiểu được sao lạ lùng đến thế chút tình thân xưa còn luyến lưu bàng bạc nơi này. Tôi còn nhớ mãi khi lần đầu được thấy, tôi choáng ngợp vì cái ánh sáng trong mắt nhìn của bạn thật uy nghi tĩnh tại như được toát ra từ tâm tư của một bậc người cao nhã trong đời. Tôi giật mình chợt thấy ước mơ xưa cứ như một phép lạ được gửi tới qua bạn, một kỳ diệu - nhiệm mầu đang lấp lánh như ánh sao dẫn lối người đi cho bao ân sủng tràn đầy nơi xác thân tôi. Tôi không hề đắn đo vì tôi hiểu mọi sự trên đời như ánh chớp trong đêm nên tôi đã nhận lãnh một bài học tình yêu lớn lao ở nơi bạn kể từ đó. Tôi đã không chút ngại ngần khi tỏ bày niềm khao khát học hỏi mọi sự trong đời, Và thật ân cần nhẹ nhàng bạn mang đến cho tôi một bầu trời rộng mở bát ngát hương thơm tâm linh cho miền thơ dại khuất sâu còn chìm lắng giữa bao bộn bề cuộc sống mõi mòn. Rồi từng ngày... từng ngày, tôi chất ngất khi hồn mình mãi mê bay bỗng trong cái thế giới huyền dịu lung linh với một nỗi lòng say đắm dịu dàng niềm hạnh phúc mà tôi âm thầm trọn hưởng nơi này. Nó len vào tận sâu trong những ngõ ngách của một tâm tư vẫn mãi hằn dấu vết cô liêu im lìm từ dạo những ngày còn hãy ngu ngơ khờ dại lắm lắm của xa xưa...
Tôi vốn không thích đám đông nên tôi vẫn thường tìm vào một nơi khuất bóng để bước vào một cõi riêng kỳ diệu của chính mình khao khát mọi sự lạ lùng và mảnh liệt cứ luôn quanh quẩn bên tôi thật là bí hiểm. Một sự huyền nhiệm tâm linh như một ân sủng cứ gọi mời tôi dấn bước trước lúc nhận biết ra mọi sự trong cuộc đời mình là một thử thách khôn lường để được thanh tẩy bước vào cõi gian nan. Xuyên qua từng cuộc chuyện trò với bạn, tôi như trên mỗi dặm đường của một con người vốn khát khao về sự hiểu biết một thế giới rất đỗi cao vời xa cách như đời sống tâm linh bao trọn quanh mình, với một con người rất mực chân tình và thanh khiết , tôi chợt bừng nở cảm nghiệm một hạnh phúc thật vô bờ lung lắm. Có thể ư, một bản nhạc xưa của một người tài hoa xa lạ bạn vẫn tô thêm nét vẽ trong đời sống bởi chính sự hiện hữu người nghệ sĩ đó trong hiểu biết cho tôi. Một câu chuyện đời người lắng nghe như một dòng sông bạn nhẹ nhàng chia sẻ trong sự nghiêm chỉnh thấu hiểu bước đường cuộc sống bạn đã từng qua. Những trang đời đó như một dòng nước trong lành đã đưa tôi vào miền ký ức một quê hương sỏi đá khô cằn đã khắc sâu vào nỗi nhớ trong trái tim luôn khoắc khoải khôn nguôi một dáng đứng núi sông...
Phải thế không, giữa bước đời hoang vu phiêu lãng bạn còn lưu giữ được nét cười thơ trẻ nơi cõi tim mình như vậy đó, dù vẫn là dáng ngoài vẻ như là phù phiếm xa hoa. Ngày xa xưa khi hãy còn trẻ dại, bạn giữa những con người đó với đôi mắt trong và đôi vai gầy như muốn co cụm lại với người với đời trông như một chàng nghệ sĩ lang thang đầy gió bụi, hình như không thích hợp là mấy nhưng không hiểu vì sao vẫn ấn tượng vô cùng. Đúng là một đôi mắt xanh trong lấp lánh ánh cười tươi nguyên cuốn hút người đối diện ghê gớm lắm. Đã lâu rồi, tôi không còn nhớ điều ấy đã đến và đi như thế nào nơi cuộc sống vốn thật lặng lẽ và nhiều sóng gió của tôi. Nhưng mỗi lần tôi chợt nhớ về bạn thì thật lạ lùng làm sao bạn lại đến bên tôi với nụ cười hiền hòa thân ái luôn trên môi. Bạn là một người bạn thân thiết duy nhất mà tôi có thể có sự giao tiếp cởi mở mà không hề vương mang một chút nghi ngại e dè nào dù là nhỏ nhặt nhất. Không hề gián đọan, suốt quảng đời từ lúc quen biết bạn cho mãi đến khi duyên xưa không còn nữa, tôi mới hiểu là cái tình bạn ấy là một điều quí giá thật trong suốt luôn long lanh giữa tâm tư tôi đến không ngờ cứ như là tôi với bạn cũng thường hay gặp gỡ và trò chuyện với nhau luôn vậy, như có như không, là gió là mây...
Tôi đã đứng lại cùng dòng sông như dòng đời cứ miên man chảy mãi bao vấn vương nắng chiều vàng thắm nhớ nhung những cuộc tình tựa như chuyện những đóa hoa quỳnh thoáng ngang qua đời. Nhưng đùa vui phút giây sau lần đến bên nhau, người lại gặp tấm lòng ngàn năm nhớ thương ai. Có vẻ như một tìm kiếm giữa cõi mịt mùng bờ bụi, mãi suốt con đường một tấm lòng ai kia luôn hoài vọng thiết tha một sự quay về chốn này, bờ bến tâm hồn nhau.
Và sống lại một niềm vui dạt dào có ai nào ngờ, lại cũng chính là màu nắng long lanh bên người, dành trao cho tôi đó vậy, lúc ngây thơ dâng tặng cho đời chút giai điệu tình tự nhân gian khi bước qua cầu nhớ thương, bạn ơi!
|
|