Trăng Xưa

 
 

có lúc trăng xưa thoáng vọng về
một vầng hư ảo nhốt niềm thơ
cho xa tê tái thêm gần quá
vói lấy thinh không một chút mơ

trăng hỡi bên trời sao ngất ngây
chơi vơi như ánh mắt ai hoài
cho đêm thơ mỏng tràn men nhớ
người chốn xa vời thêm lặng say

trăng giấu niềm riêng khe khẻ thôi
để ta soi sáng bước ai về
hương trôi ngan ngát mênh mông hỡi
nghe thú đau thương ngấm ngọt ngào

rồi chợt bồi hồi trăng hỡi trăng
có chăng phương ấy vẫn đong đầy
để ta gởi nốt hồn trăng cũ
soi sáng dùm ai những tháng ngày...

 

Vương Anh Đào