Không Đề

 
 

tôi đi qua những con đường
mùa thu... mùa thu
lá rụng vàng như nắng
khói thuốc bay
im vắng lối quạnh hiu
có gì không em
trong ký ức tịch liêu
và khoảng trống mênh mông trước mặt

tiếng chim hót đâu đây
mùa thu... mùa thu
ơi... những điều ẩn khuất
hồ như lòng u uất biết bao nhiêu
em có hay
giấc mộng ngày xưa lặng lẽ về chiều
để thương nhớ mãi hoài thương nhớ

sớm qua nắng đổ
chiều nay mưa
thấp thoáng ngậm ngùi
em biết không
mùa thu... mùa thu
như nỗi nhớ khôn nguôi
như kỷ niệm thoáng về khoảnh khắc
như giọt lệ chợt u hoài ánh mắt
bởi bao giờ thu hết ...cũng là đông!

 

Trần Đông Quân